
ường của anh ta một đêm? Vậy tối qua anh ta ngủ ở đâu?
Phòng của anh ta có thể để thứ gì đso của Mạc thiếu gia không? Cô có thể tìm được manh mối gì ở phòng của anh ta không? Một ý niệm thoáng qua trong đầu cô. Cô nhanh chóng xuống giường, sau đó thừa dịp căn phòng không ai, mở ra hộc tủ đầu giường, tiếp theo là đáy giường. . . . . .
Căn phòng chẳng có cái gì cả, trừ để một vài bộ quần áo của đàn ông, nay cả tài liệu cũng không có, đúng rồi. . . . . . Tìm được tóc của anh ta đi xét nghiệm, cũng biết anh ta có phải Mạc thiếu gia không rồi.
Cô lại bò lần nữa lên giường lớn, lật chuyển dưới gối đầu, còn tìm trong chăn, không có. . . . . . một sợi tóc cũng không có, người đàn ông này ăn cái gì? Lại có thể không rụng tóc?
- Tìm cái gì vậy? Cần tôi giúp một tay không? - Một giọng nói như người chết vang lên ở đỉnh đầu của cô, cô trở tay không kịp từ trên giường lăn xuống.
- Ưmh. . . . . . – Cô ngã nhào trên đất, một đôi giày da đứng bên cạnh, làm cô ảo não không thôi. Anh ngồi xổm người xuống, một cánh tay giữ chặt cánh tay của cô, lôi cô ngồi dậy. Mặt cô và mặt anh đối diện, cô vươn tay ôm lấy anh, làm anh nhíu nhíu mày.
Cô híp mắt, ngón tay thăm dò ở sau ót anh ta, nếu như miễn cưỡng nhổ ra một sợi tóc của anh ta, nhất định sẽ làm anh ta phát hiện, cô không thể làm ra chuyện khiến anh ta ghét. Cô nên đợi ở bên cạnh anh ta, từ từ điều tra lai lịch của anh ta. . . . . . Cho nên cô thu tay về, đẩy anh ra, mặt nặng nề nói:
- Thật xin lỗi!
Anh chỉ dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn cô, đứng dậy nói với cô:
- Tối hôm qua chứa chấp ngươi đã phá vỡ quy tắc của tôi, bây giờ lập tức rời khỏi nhà của tôi!
Diệc Tâm Đồng vội từ dưới đất đứng lên, gấp gáp nói:
- Mạc thiếu gia. . . . . .
Ánh mắt anh nhíu lại, lên tiếng nhắc nhở:
- Tối hôm qua tôi đã cảnh cáo cô, không nên gọi tôi là Mạc thiếu gia. Tôi rất ghét cô cứ nhìn chằm chằm vào mặt tôi, gọi tên tuổi một người đàn ông khác, cũng không nên có ý đồ với tôi, ý nghĩ dâm loạn. . . . . . vậy sẽ khiến cho cô ngươi bịchết nhanh hơn!
Diệc Tâm Đồng vội ngừng nói, mặt thấp thỏm:
- Phải . . . . . ngài Dean, tôi hi vọng tôi có thể ở lại, tôi có thể làm rất nhiều việc, nấu cơm, giặt quần áo đều có thể. . . . . .
Khóe miệng anh nâng lên một nụ cười đùa giỡn:
- Tôi không thiếu người làm nữ, thiếu bạn trên giường, cô cảm thấy mình có cái tư cách leo lên giường của tôi không?
Mặt nàng hưu Địa Biến bạch, cà lăm nói, "À? Bạn trên giường?"
Mặc dù cô thích khuôn mặt này, nhưng anh ta không phải Mạc thiếu gia, anh ta chỉ có khuôn mắt giống Mạc thiếu gia. Có điều cô không kìm nén được bị mặt của anh ta hấp dẫn. . . . . .
Nhìn ra cô lại đang nhìn mặt anh nghĩ đến một người đàn ông khác, anh không nhịn được cắt đứt suy nghĩ của cô:
- Được rồi, cô đi đi! Chỗ này của tôi cái gì cũng không thiếu, cũng không quen có phụ nữ lúc ẩn lúc hiện trước mặt tôi!
Cô hoàn hồn, khẩn trương kêu lên:
- Ngài Dean, tôi biết rõ tôi không nên nhìn mặt anh rồi ngẩn người, nhưng xin anh tha thứ cho tôi, đó là vì tôi quá yêu gương mặt này thôi. Diện mạo anh và người trong lòng tôi rất giống nhau, cho nên tôi mới có thể làm ra loại hành vi mạo phạm này, xin anh thứ lỗi. . . . . . Tôi thật sự không cô ý, tôi chỉ là khó kìm nổi lòng. . . . . .
Dean híp mắt nhìn cô:
- Nói thật là xúc động, có muốn tôi lấy mặt nạ xuống không, để cho cô nhìn đủ một lần, sau đó cút ra khỏi nơi này!
- Không được. . . . . . anh không cần lấy mặt nạ xuống, như vậy là được rồi. . . . . . xin anh đừng đuổi tôi đi, tôi chỉ muốn. . . . . . - Biết rõ một số chuyện thôi, ánh mắt cô khổ sở nhìn anh.
- Cô muốn như thế nào? Muốn ở bên cạnh tôi, chứng minh tôi không phải là anh ta sao? - Anh từng bước một tới gần cô, cô không có đường để lui, cơ thể dựa vào góc bàn, sợ hãi lắc đầu.
- Đừng cho là tôi không biết cô đang nghĩ cái gì! Chẳng qua tôi sẽ không cho cô cơ hội đó! – Anh cúi đầu cắn một cái ở cổ cô, máu đỏ tươi nhuộm đỏ hàm răng của anh. Anh ngẩng đầu giữ chặt đầu cô, môi lấn lướt lên môi lạnh lẽo phát run của cô, hàm răng gặm môi dưới, giọng mang theo một chút khàn khàn:
- Muốn chứng mình tôi phải anh ta không, rất đơn giản. . . . . . - Môi dính máu hôn nhẹ lên mạch máu trên cổ cô, cười lạnh nói - Cùng tôi lên giường!
Mắt cô trợn to, khó có thể tin nhìn anh, mà ngón tay của anh lướt qua cánh môi của cô, cảm thụ bờ môi mềm mại bị ngón tay anh vân vê có chút sưng đỏ.
- Không được. . . . . . - Cô dùng sức đẩy anh ra, toàn thân run lẩy bẩy.
- Ha ha, cho nên lập tức rời khỏi nơi này! - Mặt của anh chuyển lạnh, cơ thể thon dài ngồi trên ghế sofa, đốt một điếu thuốc nhìn cô, miệng nhếch lên nụ cười giễu cợt.
- Không được. . . . . . - Cô dùng sức đẩy anh ra, toàn thân run lẩy bẩy.
- Ha ha, cho nên lập tức rời khỏi nơi này! - Mặt của anh chuyển lạnh, cơ thể thon dài ngồi trên ghế sofa, đốt một điếu thuốc nhìn cô, miệng nhếch lên nụ cười giễu cợt.
- Ngài Dean, tôi. . . . . .
- Tôi không chứa chấp người vô dụng, làm bạn trên giường hay là rời đi, tự mình suy nghĩ kỹ càng! - Anh ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn cô một c