
le Kwan* tạo ra kỳ tích trên băng kia.”
(*) Michelle Kwan này là vận động viên trượt băng nghệ thuật.
Gia Hòa cười cười, nghĩ thầm, tuy rằng cô ta không tạo ra kỳ tích trên băng, nhưng “băng” cũng đúng.
“Cô là người Hồng Kông?” Gia Hòa cất danh thiếp hỏi.
“Đúng đó.” Cô ta dùng tiếng Quảng Đông trả lời.
Gia Hòa chợt cảm thấy, tuy rằng cô ta lạnh như băng nhưng rất thẳng thắn, nhất thời trong lòng cô lại sinh ra một chút thiện cảm.
Ngoại cảnh chỉ cần một buổi sáng thì hoàn thành, đạo diễn rất hài lòng, hẹn mấy ngày sau sẽ xem đoạn trailer.
Trên đường trở về, Gia Hòa lại nghĩ tới Quan Sơn Dao, cô cảm thấy cô ta là một người phụ nữ rất thú vị. Cô ta giống như là điển hình của phái nữ Hồng Kông đương thời, chuyên nghiệp bình tĩnh có tư tưởng. Khi tình yêu đến thì yêu, lúc tình yêu tan biến thì buông tay. Rất giống nhân vật dưới ngòi bút của Trương Tiểu Nhàn, ngay cả cái tên cũng rất Trương Tiểu Nhàn: “Núi non xa xôi cũng không ngăn trở chúng ta tìm kiếm và theo đuổi tình yêu.”
Người con gái như vậy, thực ra được hâm mộ, bởi vì đủ kiên cường đủ quyết đoán.
Thiếu gia bỗng nhiên lấy khuỷu tay đụng cô: “Tới trạm rồi.”
Hai người vội vàng ra khỏi trạm xe điện ngầm, ánh mặt trời bên ngoài thật sự chói mắt, chỉ vì mùa hè tới rồi.
Mùa hè luôn khiến người ta có loại vui sướng hừng hực, là mùa cô thích nhất.
Quảng cáo cơm cà ri của thiếu gia nhanh chóng lan truyền, khiến anh có chút nổi tiếng trong giới quảng cáo tại Thượng Hải, vì thế lần lượt có vài tạp chí mời anh chụp ảnh. Nhưng thiếu gia luôn luôn tự cao tự đại, không hề tham gia tiệc rượu của các nhà quảng cáo, bởi vậy đánh mất một vài cơ hội.
Nhưng bọn họ và Quan Sơn Dao ở dưới lầu chẳng hiểu tại sao lại thành bạn bè. Sự việc thế này, ngày đó Gia Hòa và thiếu gia ăn uống xong trở về nhà trọ, từ dưới lầu đi lên thì gặp Quan Sơn Dao đột nhiên mở cửa, nhìn thấy bọn họ, câu mở đầu liền hỏi: “Biết chơi mạt chược không?”
Hai người theo bản năng gật đầu. Lúc ở Hồng Kông, bọn họ cũng chơi mạt chược với bạn bè.
Vì thế cô ta kéo bọn họ vào nhà, trong căn phòng nho nhỏ đặt một bàn mạt chược cạnh cửa sổ, đã có một người phụ nữ thành thục sáng chói tao nhã ngồi trước bàn đếm đồng xu.
Lúc này Quan Sơn Dao trực tiếp ngồi vào chỗ đối diện người phụ nữ kia, ra hiệu bọn họ ngồi xuống: “Đây là bạn tôi Adele.”
Vì thế bọn họ đánh tới trời tối.
Sau đó Quan Sơn Dao thường xuyên tới tìm bọn họ đánh bài, cho đến một ngày vị trí của Adele thay đổi người khác. Cô ta giải thích: “Adele đã qua thời kỳ thất tình, vì thế tạm thời cô ấy không tới.”
Gia Hòa mở to mắt nhìn cô ta.
Cô ta gật đầu: “Đúng vậy, cô ấy tới là để quên sự cô độc.”
Thiếu gia ném ra con năm, nói: “Cho cô ăn.”
Cả tháng tám, thời gian trôi qua khe hở. Vào cuối tháng, Thái tổng bỗng nhiên tìm Gia Hòa, nói rằng một nhãn hiệu thể thao nổi tiếng thế giới muốn mời thiếu gia chụp mẫu quảng cáo trên báo. Gia Hòa cầu còn không được, cơ hội như vậy ngàn năm một thuở. Vì thế trải qua mấy ngày thương lượng liền ký hợp đồng, ngày chụp ảnh cũng đã định vào ngày 1 tháng 9.
Nhưng sáng ngày 1 tháng 9 hôm nay, thiếu gia lại ngã bệnh.
Toàn thân anh mệt mỏi nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt. Gia Hòa lo lắng sờ trán anh, rất là nóng.
“Mỗi năm anh chỉ ngã bệnh một lần, nhưng năm nay tại sao cố tình là ngày hôm nay.” Gia Hòa đưa ra vẻ mặt đau khổ, cô rót nước nóng, lấy thuốc hạ sốt cho anh uống.
“Tôi vẫn đi được.” Anh bất lực nói.
Cô có chút đau lòng nhìn anh, nếu không đi thì bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy, có lẽ sau này không có nữa. Nếu như đi cô lại lo lắng sức khoẻ của anh.
Thiếu gia mỗi năm chỉ bệnh một lần, nhưng mỗi lần đều bệnh rất nghiêm trọng. Năm ngoái trước lễ Giáng Sinh anh nằm trên giường trọn bảy ngày.
“Anh được không?”
“Không được cũng phải đi.” Âm thanh anh khàn khàn.
Đến studio, anh đã đổ đầy mồ hôi. Thay quần áo thể thao ngồi trước bàn hoá trang, ánh đèn chói mắt chiếu trên đầu khiến anh choáng váng.
“Uống nước đi.” Gia Hòa lo lắng nhìn anh.
Anh cầm chai nước rồi uống, chưa được mấy ngụm liền sặc, ho khan dữ dội.
Cô nhăn mặt nhíu mày, vừa vỗ lưng anh vừa thốt ra: “Không bằng tôi đi nói với đạo diễn, chúng ta đến bệnh viện.”
Anh lại khoát tay: “Tôi chịu được.”
Chỉ chụp 45 phút, anh đã chảy mồ hôi như mưa, phía sau quần áo đã ướt đẫm từ lâu. Nhưng vì là quảng cáo nhãn hiệu thể thao, đạo diễn ngược lại rất hài lòng với kết quả này, cuối cùng còn yêu cầu thiếu gia chụp một số ảnh trong nước.
Gia Hòa không có cách nào đành vội vàng tiến lên giải thích với đạo diễn: “Hôm nay anh ấy phát sốt, thật sự không thích hợp ngâm trong nước.”
Đạo diễn sửng sốt: “Chả trách cậu ấy ra nhiều mồ hôi vậy.”
“Không sao, tôi chịu được.” Hơi thở của thiếu gia yếu ớt, môi trắng bệch.
Cô đỡ lấy anh, cảm thấy đau lòng: “Anh đừng cậy mạnh!”
Anh ho khan vài tiếng, nắm lấy cánh tay cô: “Tôi nói được là được.”
Cô nhìn anh, lại không nói ra lời. Anh hiếm khi sốt sắng như vậy, cô cảm thấy anh nghiêm túc hoàn thành công việc.
Đạo diễn hỏi anh nhiều lần có được hay không, sau khi nhận được đáp án khẳng định mới dặn dò nhân viên chu