Polly po-cket
Sao Song Ngư

Sao Song Ngư

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322591

Bình chọn: 7.00/10/259 lượt.

nho nhỏ mà vô vị, cuộc sống như thế mới gọi là hạnh phúc.

Gia Hòa bước đi thong thả đến bên cửa sổ, tuy rằng chỉ là lầu ba, nhưng cũng có thể thấy sao trên bầu trời. Cô bỗng nhiên nhớ tới trước đây học tại Sydney, xung quanh trường đều là bãi cỏ rộng lớn, đến tối, các học sinh cùng nhau ngắm sao, sao ở đó rất sáng rất lớn. Cô và Dĩ Trân đã từng ước nguyện, vào năm 25 tuổi có thể lấy chồng, nhưng hiện tại chỉ có mình Dĩ Trân thực hiện được nguyện vọng này.

Gia Hòa hắng giọng, mới phát hiện mình lại nghẹn ngào.

“Cô sao thế…” Bên cạnh đột nhiên có một âm thanh trầm thấp.

Cô quay đầu nhìn, là thiếu gia, anh ở cửa sổ sát vách, ló người qua nhìn cô.

Hai cửa sổ cách nhau đặc biệt gần, anh gần như chỉ cần hơi nhoài người qua thì nhìn thấy cô.

Cô nói không ra lời, chỉ lặng lẽ nhìn anh.

“Cô nhớ nhà sao?” Thiếu gia đột nhiên thay đổi giọng điệu hỏi cô.

“Rất nhớ….” Không biết vì sao, cô cảm thấy anh nhất định cũng trải qua cảm giác cùng bạn học ngắm sao như thế này. Thời niên thiếu của bọn họ là cùng sống trên một mảnh đất.

“Vì sao cô không trở về nhà?” Tuy rằng anh hỏi cô, nhưng lại nhìn ánh trăng trên bầu trời.

“Tôi còn chưa làm được việc lớn, vì thế không thể trở về.” Cô cười khổ.

“Gạt người.”

Một bên mặt của anh nhìn có vẻ cô quạnh.

“Tôi biết cô không phải loại người thích làm sự nghiệp to lớn.”

“…”

“Bằng không,” anh quay đầu nhìn cô, “Cô sẽ không theo tôi cùng đến Thượng Hải.”

Gia Hòa mỉm cười, cười anh thẳng thắn, cũng cười chính mình ngay cả nói dối cũng tệ như thế.

“Không phải cô rất nhớ người nhà sao, lễ Giáng Sinh hàng năm cô đều gửi về nhiều thứ như vậy.”

Gia Hòa gật đầu, thì ra thiếu gia không phải không trưởng thành, chỉ là cô không biết.

“Đúng vậy, tôi rất nhớ bọn họ, nhưng tôi còn chưa thể về.”

“Trốn ai à?”

Cô gật đầu bày tỏ đúng thế. Ai có nhà mà không về chứ?

“…Đàn ông?”

Cô ngẩng đầu nhìn sao trời, chuyện đó, những người đó, bình thường cô không dễ dàng cho phép mình nhớ tới. Nhưng giờ phút này nhìn thấy khuôn mặt thẳng thắn thành khẩn của anh, cô cũng có thể thành thật đối diện với bản thân.

“Việc này không quan trọng. Quan trọng là, hiện tại sự xuất hiện của tôi sẽ khiến mọi người không thoải mái.”

“…”

“Ba người đau khổ, không bằng một người đau khổ.” Nói xong lời cuối cùng, cô lại nghẹn ngào.

Rất nhiều lúc, cô biết không phải là lỗi của mình, nhưng mà cô vẫn quyết định một mình chịu đựng, cho dù lúc nhớ lại sẽ cảm thấy đau lòng, nhưng nếu đã quyết định thì sẽ không có đường lui.

“Cô rất ngốc.” Thiếu gia hiếm khi nghiêm túc. Bình thường mặc dù anh nghiêm mặt, giọng điệu khi nói chuyện lại phần lớn là ngả ngớn hoặc khiêu khích.

“Không ngốc thì thế nào.” Gia Hòa nhịn xuống nước mắt.

“Ít nhất mọi người phải làm rõ ràng…”

Cô bỗng nhiên hơi ghét khẩu khí của anh như thế, dường như cô chưa bao giờ tranh thủ thứ gì, chỉ là một mình hối hận.

Qua một lúc lâu, hai người đều không nói chuyện, chỉ là lẳng lặng ngắm nhìn bầu trời đêm, đều mang tâm sự của riêng mình.

Khi thiếu gia chuẩn bị rời khỏi cửa sổ, Gia Hòa đột nhiên hỏi: “Anh có từng thử toàn tâm toàn ý thích một người không?”

“Vì sao cô hỏi thế…”

“Tôi chỉ muốn biết, anh có thể hiểu được câu chuyện tôi sắp kể không?”

Anh trầm ngâm một lát, dùng âm thanh trầm thấp trả lời: “Có.”

“…”

“…”

“Hồi đại học, tôi có một người bạn trai đã ở bên nhau ba năm.”

Cô nhìn lên bầu trời, hy vọng vẫn còn sống trong những ngày tháng vô ưu vô lự kia. Nhưng mỗi lần ngoảnh lại, đều cảm thấy lúc ấy mình đã lãng phí khoảng thời gian hạnh phúc kia cỡ nào.

“Trước một ngày tôi trở về từ chuyến thực tập ở Hồng Kông, anh ấy bỗng nhiên gọi điện đến thẳng thắn nói cho tôi biết rằng, sau khi tôi rời khỏi hai tháng, anh ấy đã ở cùng với bạn thân nhất của tôi Dĩ Trân.”

“Dĩ Trân không muốn phá hoại chúng tôi, biết tôi sắp về nước, cô ấy đã bỏ đi. Lúc ấy tôi rất kinh ngạc cũng rất tức giận, tôi hận tình cảm ba năm của chúng tôi lại không bằng mấy tháng. Tôi hận anh ấy phụ lòng tôi, càng hận người bạn thân phản bội tình bạn nhiều năm như vậy.”

Gia Hòa thở dài, tuy rằng nước mắt đã rơi đầy mặt, nhưng khoé miệng cô vẫn giữ nụ cười: “Nhưng khi Tử Uy nói với tôi rằng, Dĩ Trân đã mang thai đứa con của anh ấy, khoảnh khoắc đó… tôi rốt cuộc biết được, người thua vẫn là tôi. Tôi thua cho Dĩ Trân cũng thua cho bản thân mình.”

“Thực ra cô ấy còn là một cô gái ngốc hơn tôi, mang thai đứa con của một người đàn ông, làm một người bạn tốt tình nguyện bỏ đi. Có lẽ cô ấy nghĩ như thế này tôi và Tử Uy sẽ hạnh phúc.”

“Một mình tôi ngồi bên đường Bạc Phù Lâm suy nghĩ cả đêm… Ngày hôm sau tôi đến công ty chấp nhận lời mời làm việc, sau đó bọn họ nhận tôi vào.”

“Spring…” Âm thanh của thiếu gia chợt xuất hiện phía sau cô. Thì ra không biết từ lúc nào anh đã vào phòng cô.

Cô xoay người nhìn anh, sau đó quay người lại nhìn sao như trước: “Nhưng mỗi lần nhớ tới bọn họ tôi cũng còn chút đau lòng…”

Thiếu gia xoay mặt cô qua, nhìn thấy dáng vẻ đau lòng của cô, lần đầu tiên anh biết được cái gì gọi là đau lòng.

“Cô là một cô gái rất tốt, là người con gái tốt nhất mà tôi đã