Sao Song Ngư

Sao Song Ngư

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322520

Bình chọn: 8.00/10/252 lượt.

anh.

Trong xe điện ngầm rất ít người, Gia Hòa và thiếu gia ngồi song song, trong tay anh là cốc pudding xoài thứ hai.

Gia Hòa đột nhiên cười ra tiếng.

Thiếu gia liếc mắt nhìn cô.

“Không phải…” Gia Hòa nhìn khuôn mặt anh không nhịn được mà cười nhiều hơn, “Tôi chỉ là…bỗng nhiên nhớ đến dáng vẻ động dục của anh…”

Anh nghiêm mặt giả vờ muốn kéo tóc cô: “Cô muốn chết.”

Cô vội vàng đè lại mái tóc không còn nhiều lắm của mình, nhưng vẫn không thể ngừng cười.

Mặt anh bất giác đỏ lên, âm thanh hung tợn nói: “Cô không cần tiền lương nữa.”

Cô vội vàng thu lại khuôn mặt tươi cười, nhưng vẻ mặt vẫn tươi vui.

Anh nhìn hai mắt cô, quay đầu đi chỗ khác ăn pudding xoài của mình.

Một lát sau cô rốt cuộc lại nhịn không được mà lấy khuỷu tay khều anh: “Tôi muốn hỏi một vấn đề.”

Anh liếc cô một cái, chẳng ừ hử gì cả.

“Lúc anh biểu lộ ra vẻ mặt đó, rốt cuộc anh nghĩ đến gì thế?”

Anh sửng sốt, quay đầu không thèm nhìn cô.

Gia Hòa cũng biết anh sẽ không trả lời, vì thế tự nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, chỉ chốc lát sau xe điện ngầm tiến vào đường ray dưới lòng đất, bên ngoài là một mảnh tối đen, trong toa xe ánh đèn vàng nhạt ấm áp. Cô thấy rõ ràng đường nét một bên mặt của anh, vẫn là mỉm cười.

Sáng hôm sau quay ngoại cảnh, có một cô gái đóng vai nữ chính. Sau khi trông thấy thiếu gia rất không hài lòng.

“Có lầm hay không, nếu bạn gái tôi trưởng thành như vậy, tôi cũng tình nguyện một mình ra nước ngoài du học.”

Gia Hòa dùng sức vỗ anh một cái, sợ lời nói bậy của anh rơi vào lỗ tai người khác: “Cô gái này không tệ, rất đáng yêu, đôi mắt tròn tròn coi như có thần.”

“Ờ, đẹp hơn cô một chút, không có đáng yêu như cô nói đâu.”

Gia Hòa nhướng mày tự giễu, thúc giục anh mau đi thử trang phục.

Một lát sau thiếu gia mặc áo sơ mi ca rô đơn giản cộng thêm quần jean từ phòng thay đồ đi ra, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Quá quê mùa.”

“Hiện tại bảo anh đóng vai thuần tuý không phải diễn vai trai bao.” Cô giúp anh chỉnh lại quần áo, việc này vốn là của nhà tạo mẫu, nhưng quay quảng cáo bình thường ở Thượng Hải không có nhà tạo mẫu riêng biệt.

“Ý cô là bình thường tôi mặc thành thế này đều là đóng vai trai bao?”

“Không phải.” Gia Hòa kéo dài giọng, “Chỉ là có chút đỏm dáng mà thôi…”

Anh níu tóc cô một cái: “Gần đây cô rất càn quấy phải không.”

Cô kéo tay anh: “Rất đau mà, buông ra.”

Đột nhiên bên cạnh có một âm thanh lạnh lùng: “Sau này ở nhà chơi đùa xong rồi hẵng ra ngoài, đây là chỗ làm việc.”

Hai người đồng thời nhìn qua, lấy làm kinh hãi.

Lại là vị “tiểu thư Sadako” dưới lầu kia. Nhưng không thấy mái tóc dài kia của cô ta, đã trở thành mái tóc ngang vai như Gia Hòa, có dài có ngắn đan xen lẫn nhau, toàn thân nhìn qua nhẹ nhàng khoan khoái rất nhiều.

Cô ta cầm một hộp hoá trang trong tay, trên vai đeo túi xách to hình chữ nhật.

Xem ra cô ta là một thợ trang điểm.

“Ngồi xuống.” Cô ta đi đến trước bàn hoá trang.

Thiếu gia nhìn Gia Hòa, hiển nhiên có chút lạnh lùng đối với người phụ nữ này, nhưng mà anh vẫn đi qua ngồi xuống.

“Này bình thường anh ăn những gì thế, sao làn da xấu như vậy?” Sadako rất chuyên nghiệp nói.

Anh bị hỏi đến nghẹn họng: “Tôi là đàn ông, cần da dẻ trắng mịn gì chứ.”

“Là nghệ sĩ thì không nên coi mình là người thường, càng không chỉ nói đàn ông.” Cô ta bắt đầu bôi vài thứ lên mặt anh, sau đó lại dùng bông trang điểm đánh lên.

Anh vừa định phản bác lại đau đến kêu ra tiếng.

Gia Hòa nhìn thấy gương mặt anh bị Sadako biến thành một mảng hồng lớn, cô cũng có chút bất mãn: “Mặt anh ấy hồng thế làm sao quay phim chứ.”

Sadako lại lấy ra bông trang điểm mới, vừa đặt lên tay vừa nói: “Như thế mới thấy được rõ ràng tạp chất trên mặt anh ta.”

Nói xong cô ta lại dùng sức lau mặt anh. Tuy rằng thiếu gia cảm thấy đau nhưng vẫn nhịn xuống không nói gì, dù sao trước mặt phụ nữ kêu la đau đớn là chuyện mất mặt.

Sau khi sạch sẽ, cô ta bắt đầu đánh phấn, tay nghề chuyên nghiệp, động tác thành thạo.

Mười lăm phút sau thiếu gia được trang điểm thành một người suýt nữa không nhận ra, nhưng đường nét khuôn mặt và độ sáng của làn da quả thật tốt hơn rất nhiều.

“Ngậm miệng.” Sadako chợt nói.

Thiếu gia khó hiểu, anh cũng không nói gì.

“Ý tôi là khép mõm heo của anh lại, tôi phải thoa son.”

Anh tức sùi bọt mép, ngoài Tăng Gia Hòa ra, anh chưa từng gặp qua người phụ nữ kiêu ngạo như vậy.

Thoa son xong, rốt cuộc đại công cáo thành, Sadako bắt đầu tự dọn dẹp đồ đạc. Lúc này đạo diễn đi tới, nhìn thiếu gia ông ta hài lòng gật đầu, nói: “Cô Quan, cám ơn cô.”

Cô ta cười có lệ: “Ông trả công thôi. Nữ chính ở đâu? Nhờ cô ấy mau một chút, buổi chiều tôi còn phải đi đoàn phim khác.”

Gia Hòa nhìn mõm heo của thiếu gia, tự đáy lòng nói: “Hiện tại xem ra anh không hung dữ như vậy.”

“Đừng yêu tôi thế này.” Khi nói đùa khuôn mặt anh vẫn lạnh lùng.

Gia Hòa bực bội nháy mắt: “Tôi sẽ nhớ kỹ.”

Đột nhiên có một tấm danh thiếp đưa tới trước mặt cô, cô kinh ngạc nhận lấy, là của Sadako.

Hoá ra tên cô ta là Quan Sơn Dao, là thợ trang điểm.

“Michelle Kwan?” Thiếu gia chỉ nhìn tiếng Anh.

“Đúng rồi, nhưng không phải là Michel


Old school Swatch Watches