
giống như bức Lâm Thậm Bằng ngày nào.
Làm cho mọi người bị ông ta chơi đùa trong lòng bàn tay như con rối.
Chính cô lúc ấy cũng dùng phương pháp như vậy, đảo lộn kế hoạch mở
đường bay Ireland của Hồ Khiên Dư, nhưng nếu muốn đánh sụp của Hằng
Thịnh cô cũng không có nhiều tiền như vậy, cũng thực sự không muốn đẩy
Hằng Thịnh xuống vực sâu.
Nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, Vi Linh biết mình có đoán cũng bằng thừa. Thác Ni đã đồng ý tha cho Hồ Khiên Dư cùng Hằng Thịnh, hơn nữa, hiện
tại Hoàn Cầu ở trong tay cô nhưng vốn lưu động thế nào cô cũng không hay không biết.
Cô có muốn tính cũng không có cách nào.
"Ai?"
Cô cố hỏi, cố che giấu nhưng vẫn như trước không trốn được ánh mắt hắn.
Hồ Khiên Dư cũng không vạch trần, nếu mọi việc đã như vậy chỉ bao
dung lẫn nhau mới có thể giữ vững được tình cảm. Hắn nhún nhún vui,
không tiếp tục, "Chuyện làm ăn, tự anh sẽ giải quyết." Cầm tay cô, "Tin
anh sao?"
Ánh mắt kiên định, ý chí tự tin – như Lâm Vi Linh đã quen thuộc.
Cô chậm rãi gật đầu.
Hắn nắm tay cô đưa lên mặt mình. Cả hai làn da đều hơi lạnh, không
thể sưởi ấm cho nhau. Nhưng có thể cùng lạnh không phải cũng tốt sao?
Chỉ cần cùng nhau vượt qua là được rồi.
Hắn không muốn nói thêm gì, còn nhiều việc cần làm, nghi kị lẫn nhau, mệt lắm. Hắn nhìn mắt cô, cằm hất về phòng trà nước: "Giúp anh pha ly
café?"
Hắn bây giờ đi đứng vẫn có chút bất tiện, cô đứng dậy, đi về phòng trà nước.
Hắn cần cá nhân cô giúp đỡ lại không cần cô ủng hộ tài chính – đó là
phân chia quan hệ giữa Hằng Thịnh cùng Hoàn Cầu, cô biết mình nên vui
mừng mới đúng.
Hắn trực tiếp gọi điện đến số di động cá nhân của trường phòng tài
vụ, chỉ nói một câu: "Tìm biện pháp chuẩn bị tiền nhưng nhớ kĩ không
được dùng nguồn vốn dự trữ."
"Vâng."
Thật may, hắn mỉm cười cúp điện thoại, ngồi đợi café của cô.
**********************
Vi Linh đi vào phòng trà nước, trong lúc chờ máy pha café, cô lấy di động gọi.
Rất nhanh có người bắt máy. Đối phương không nói lời nào.
"Là anh làm?"
Ở đầu kia điện thoại, Diêu Khiêm Mặc cười không thành tiếng "Thật không nghĩ nhanh như vậy em đã liên lạc với anh."
"Còn không chịu buông tha chúng tôi, không phải là anh thì là ai?"
Giọng nói của cô rất trầm, tiếng động cơ máy pha café vang lên rõ
rệt. Vi Linh biết Hồ Khiên Dư nhờ cô đi pha café đơn giản là muốn cô
tránh mặt. Nếu không, hắn chỉ cần gọi thư kí trực tiếp đưa café vào.
Hắn không tin cô.
Cô cũng thế.
Nhưng ở ngoài mặt lại phải làm như không có gì.
Cô nói cái gì? "Chúng tôi"?
Diêu Khiêm Mặc bật cười, "Các người?"
"......"
"Quan hệ của em và Hồ Khiên Dư đúng là càng ngày càng thân mật."
Cô xem nhẹ cách hắn mỉa mai, tay chống trên máy pha café nóng, "Anh đã xem hôm nay? Cổ phiểu của Hằng Thịnh ..."
Anh ta ngắt lời cô: "Hẳn là em biết anh không có khả năng tài chính lớn như vậy."
Chẳng phải trước giờ anh ta vẫn nhăm nhe cổ phiếu của Hằng Thịnh? Cô nghe ra sơ hở nhưng lại không có cách nào phản bác.
Chính xác, bởi anh ta căn bản không có nhiều vốn như vậy.
Diêu Khiêm Mặc ở đầu kia điện thoại lạnh mắt chờ mong, cô gái này ... hãy còn phí công do dự.
"Anh muốn thế nào?"
"Không, nên là anh hỏi em, em muốn thế nào?" Anh ta đưa điện thoại
đổi đến tai bên kia, chậm rãi. "Anh nhớ rõ trước đây em đã nói sẽ không
bao giờ liên lạc lại với anh. Bây giờ, ngay lập tức em lại gọi điện, đây là muốn trêu trọc anh sao?"
"Xin lỗi, tôi không nên gọi cho anh." Cúp máy ...
Dường như anh ta đoán được, ra tiếng ngăn cản, "Từ từ."
"......"
"Cuộc họp thường kì ở Hằng Thịnh, có người đã báo anh tham dự."
"......"
"Anh còn tưởng em không đem quyền lợi ở Hằng Thịnh chuyển tới danh nghĩa của anh như đã hứa."
************************************
Cô không nhẫn nại nghe anh ta tiếp tục, nhìn café đã pha xong, vội
vàng nói: "Tôi không bao giờ thất hứa với bất kì ai. Cho dù người đó là
anh."
"Phụ nữ tuyệt tình." Anh ta chậm rãi nói, nhưng lúc này cô đã cúp điện thoại.
Khóe mắt Diêu Khiêm Mặc toan cay. Trợ lý im lặng chờ một bên, thấy
anh ta cúp máy liền tiếp tục thông báo vừa rồi còn dang dở, "Cổ phiếu
vẫn tiếp tục bị đẩy lên cao. Vẫn muốn tiếp tục sao?"
Diêu Khiêm Mặc trầm tư tự hỏi, không trả lời.
Mấy phút trôi qua trong yên tĩnh, một Diêu Khiêm Mặc luôn luôn tao
nhã điềm đạm, lúc này trầm mặc mang theo cảm giác áp bách nguy hiểm.
Hồi lâu, Diêu Khiêm Mặc gật đầu, "Đúng, chỉ cần tài chính từ phía Lý Mục Thần vẫn ổn định, tiếp tục kích giá."
"Vậy vẫn theo kế hoạch đã dự định, ngày mai bán tháo?"
Lần này Diêu Khiêm Mặc không do dự, gắt gao nắm lấy cây bút trong
tay, "Không, còn chưa đủ cao." Còn chưa đến mức làm cho Hồ Khiên Dư ngã
chết.
Trên nắp chiếc bút máy có khắc chữ V màu vàng, là dùng số tiền Diêu
Khiêm Mặc kiếm được trong kì nghỉ hè làm thêm ở văn phòng luật sư khi
còn học đại học mua được. Nó vốn là một món quà sinh nhật, nhưng anh ta
không tặng đi.
Bây giờ, nó trở thành chiếc bút may mắn của Diêu Khiêm Mặc.
"Liên lạc với nhóm quản lý tài chính, tiếp tục kế hoạch, nửa giờ thông báo cho tôi một lần."
Trợ lý có chút khó xử, "Nhưng