Pair of Vintage Old School Fru
Sai Lầm Nối Tiếp

Sai Lầm Nối Tiếp

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323673

Bình chọn: 9.00/10/367 lượt.

p thì chơi mà thôi." Lý Mục Thần quay đầu đi, nhìn cảnh đêm, chầm chậm nói.

"Làm cách nào đi lên?" Hồ Khiên Dư từ sau lưng ôm lấy cô,

cằm thuận thế đặt trên đầu vai, tay theo cánh tay đi xuống cầm lấy tay

cô. Hắn cảm giác được tay cô nhúc nhích nhưng cái gì cũng không hỏi.

Hắn ngủ thẳng đến khi tỉnh lại, phát hiện bên người không có ai. Ở

trong căn phòng tối nhìn quanh, phát hiện cô đang ở bên cửa sổ gọi điện

thoại, giọng nói rất nhỏ, nội dung ngắn gọn.

"Gặp mặt đi."

"Thời gian địa điểm tự anh quyết định."

Bây giờ cô ngủ có thể tắt đèn chứng tỏ cô đã hồi phục rất tốt. Hắn không đoán sai, cô gái này có một trái tim rất cứng rắn.

Lâm Vi Linh tùy hắn ôm, tay hắn đặt trên bụng cô bắt đầu đi lên. Thời gian gần gũi của bọn họ trong lúc này rất ít, phải quý trọng – cô đã

hiểu được điều đó, nhưng dường như người đàn ông này không hiểu được.

Hắn có bao nhiêu việc gạt cô cô không thể tưởng tượng được, nếu biết cô sợ mình lại phát điên mất.

Hít sâu một hơi, cô nói, "Ngày mai em muốn gặp Diêu Khiêm Mặc."

Có thể cảm giác được tay hắn đặt ở bụng cô cứng đờ, giọng nói hắn từ đỉnh đầu cô phát ra lại như không có gì, "Vậy sao?"

Hỏi qua loa một câu, không tiếp tục.

Trước kia hắn không như vậy, khí thế bức người, Hồ Khiên Dư không để

cho người khác đường sống đã đi đâu rồi? Hắn thay đổi làm cô âm thầm

kinh hãi. Cô không thể tin được, cô sợ.

Nếu lại là một âm mưu, cô phải làm cách nào thừa nhận?

****************************

Người đàn ông này, yêu hắn, là bất hạnh. Nhưng làm sao bây giờ? Đã

rơi vào, cô không thể tự kiềm chế. Hắn lấy mạng Thác Ni, cô cũng không

hận, có lúc còn an ủi chính mình, Thác Ni cũng chưa chết, tội của người

này không phải không thể xóa.

Cô hiểu được là mình tự lừa dối bản thân nhưng không còn cách nào. Cô làm như vậy, không chỉ bởi vì yêu hắn, mà còn và xuất phát từ bản năng

tự bảo vệ mình.

Bản năng sợ bị thương tổn.

Cũng có lúc cô trở thành người yếu đuối! – Không phải châm chọc lắm sao?

Cô quay đầu nhìn hắn, hắn không chịu nổi ánh mắt cô, nhắm mắt hôn xuống. Cánh môi ôn hòa, không hề tham lam chiếm đoạt.

Hắn cũng sẽ có lúc dịu dàng, chỉ là phía trước chưa dành cho cô mà thôi.

Hồ Khiên Dư đem cô kéo vào lòng: "Ngủ đi, muộn rồi."

Ôm nhau mà ngủ đã trở thành thói quen, nằm nghiêng, cơ thể hắn ở phía sau cô, đem cô dán trước ngực.

Không có dục vọng, hô hấp của cô cùng hắn rất điềm tĩnh, như hòa vào làm một.

Nhưng cô vẫn không thể cảm nhận được sự bình an hắn vẫn cố gắng làm

cho cô thấy. "Khiên Dư?" Cô mơ hồ gọi hắn một tiếng, hắn cũng mơ hồ đáp

lại.

"Em nghĩ muốn mở cuộc họp cổ đông."

*********************************

Giọng nói hắn nghe vẫn không rõ ràng, rất huyễn hoặc, "Bên Hoàn Cầu hay là ..."

"Hằng Thịnh."

Hắn trầm mặc, hồi lâu khôi phục lại giọng nói bình tĩnh: "Từ từ được không?"

Hắn muốn cô chờ.

Mọi dây thần kinh cô đều căng thẳng, tay không tự giác đặt lên ngực

mình, tim cô vẫn đập nhanh liên hồi như vậy, nhất định hắn cảm nhận

được.

Nhưng hắn lựa chọn làm như không thấy.

Nguyên nhân ... cô vẫn như trước không dám nghĩ.

Rất lâu sau, cô tìm lại giọng nói của mình: "Chờ ... Bao lâu?"

Hắn suy nghĩ, hai tay chặt chẽ ôm cô, giọng nói vang lên như thoải

mái: "Chờ mẹ anh đem toàn bộ cổ phần của Hằng Thịnh cho anh xử lý."

"Anh không hỏi em vì sao muốn mở cuộc họp cổ đông?" Giọng nói cô căng thẳng. Cô biết chính mình cho dù trước mặt hắn có thể giữ được bí mật,

nhưng bộ dáng thất kinh như lúc này, hắn lại thông minh như thế, tại sao lại không đoán được?

Mâu thuẫn làm trái tim đập càng nhanh, dường như hít thở không thông.

Hắn cười, giọng nói có chút lạnh nhưng lại làm cho cô có đôi chút vui một cách kì lạ. "Em nói cho anh biết, con người không cần hiểu nhau quá vẫn là tốt nhất."

Cô ngẩn người, nhớ lại một lát, mình chưa bao giờ nói qua như vậy.

Nhưng thật ra cô thường xuyên bị nhắc nhở: Không nên quá mức chấp nhất, nếu không, bị thương là chính mình.

Cô không nhịn được, muốn quay đầu nhìn hắn, nhưng cằm hắn gác ở vai,

cố định không cho cô lộn xộn. Hắn không muốn cô nhìn thấy biểu tình của

mình lúc này.

Biểu tình thỏa hiệp với cô.

Biểu tình thỏa hiệp với tình yêu.

Hắn sợ trong ánh mắt cô hắn sẽ thay đổi quyết định hắn khó khăn đưa ra không lâu trước đó.

*********************

"Nhớ rõ nơi này sao?"

Khách sạn gần CBD, ngọn đèn vàng trong nhà ăn, địa điểm hẹn Diêu Khiêm Mặc ở trong này.

Khi anh ta hỏi cô những lời này, biểu tình trên mặt rất mong chờ, nhưng trong mắt lại không nhìn ra cảm xúc gì.

Cô không trả lời, nhất nhất giữ im lặng. Giống như lúc đó, chỉ gọi một ly café.

Anh ta nhìn cô gái trước mặt, tao nhã mà xa cách, cười một chút, tự

trả lời: "Ngày em vừa về Singapore, Lộ Tây, em, anh cùng gặp mặt."

Lâm Vi Linh buông ly café, nhíu mày nhìn người đàn ông đối diện.

Tầm mắt của cô rất bình tĩnh, nhưng đây không phải là điều anh ta

muốn nhìn thấy. Cô gái từng không đạt được mục đích thề không bao giờ bỏ qua đã đi đâu rồi? Một Lâm Vi Linh đầy những âm mưu quỷ kế không biết

dùng loại ánh mắt này nhìn anh ta.

Có lẽ là hận, có lẽ là ngh