
Diêu tổng, ông ấy không ..."
Diêu Khiêm Mặc phất tay ngăn anh ta lại, "Cha tôi bên kia, tôi sẽ tự mình thông báo. Có hậu quả gì tôi sẽ gánh chịu."
Trợ lý vẫn còn khó xử, Diêu Khiêm Mặc không kiên nhẫn, dùng chiếc bút chỉ ra cửa, giọng nói trầm thấp, "Ra ngoài đi."
****************************
Lâm Vi Linh mang café trở lại bàn công tác, Hồ Khiên Dư vừa gác điện thoại, ngẩng đầu nhìn cô, nhận lấy ly café.
Uống café, không nói gì.
Biểu đồ giá cổ phiếu Hằng Thịnh trước mặt.
Hắn thảnh thơi.
Cô sốt ruột.
Phân biệt rõ ràng.
Nhìn hắn nhàn nhã uống café, Vi Linh thôi cắn môi: "Hằng Thịnh bây giờ thiếu bao nhiêu vốn ..."
Nghe vậy Hồ Khiên Dư nhếch mi ngẩng đầu, trách yêu: "Không phải đã hỏi?"
"Em lo cho anh. Cũng lo ..." Khẽ cắn môi, cuối cùng vẫn nói, " ...Hằng Thịnh."
"Chuyện của anh anh có thể tự giải quyết. Không cần nghi ngờ năng lực của anh." Hồ Khiên Dư nói xong buông ly, xoay ghế dựa đối mặt với máy
tính không hề nhìn cô.
Nhưng mắt hắn dù nhìn chằm chằm màn hình lại không có cách nào tập
trung đầu óc. Vẫn như trước nghĩ đến lời của cô, thoáng nhìn qua khuôn
mặt cô thất vọng phản chiếu qua màn hình máy tính.
Đồ ngốc, anh đã quyết định buông tha cho Hoàn Cầu, em lại còn hồ đồ muốn dùng vốn của Hoàn Cầu giúp nah.
Rốt cuộc còn muốn anh như thế nào em mới vừa lòng?
Vi Linh yên lặng ngồi ở ghế tiếp khách, nghiêng nghiêng đầu, mặt mày cau có.
Hồ Khiên Dư nhíu mi thở dài, không thể không một lần nữa quay đầu đối diện với cô, "Mấy ngày nữa mẹ anh về nước, anh sẽ thuyết phục bà ấy đem quyền quyết định toàn bộ cổ phần của Hằng Thịnh giao cho anh."
Cô ngẩng đầu nhìn lên, bất đắc dĩ nhìn hắn, "Anh, đây là ... có ý gì?"
Quá kinh ngạc, cô nghi ngờ mình nghe nhầm. Bộ dáng cô như vậy hắn
chưa bao giờ gặp qua. Đáy mắt cô như có một tầng sương mù. Thì ra khi cô cảm động bộ dáng sẽ thế này. Hồ Khiên Dư không khỏi đứng lên, đi đến,
vươn tay khẽ nâng cằm Vi Linh.
Hắn thích dùng góc độ này nhìn cô, không phải là muốn từ trên cao
nhìn xuống mà là một cô gái chưa bao giờ để lộ một chút dịu dàng đáng
yêu, nhìn từ góc độ này sẽ không cứng rắn như vậy, sẽ không làm cho hắn
có cảm giác như cách xa vạn dặm.
Giọng nói hắn thì ra cũng có thể dịu dàng đến thế, làm cho tự hắn
cũng thấy giật mình: "Anh sẽ từ bỏ tất cả cổ phần của Hoàn Cầu thuộc sở
hữu Hồ gia."
"Tại sao?"
"Tại sao?" Hắn nhắc lại lời cô. Cô hỏi tại sao? Hắn nghĩ cô hiểu được.
Tiện đà mỉm cười, "Bởi vì, anh yêu em."
"......"
"Không cần giữ bộ mặt như vậy, cười một chút."
"......"
"Mau."
"......"
"Đúng, như vậy ..." Nói xong, Hồ Khiên Dư buông tay, ngồi trở lại bàn làm việc.
**********************************
Hắn chân tình dùng cách này, vào lúc này, chính miệng nói ra làm Vi
Linh như lạc trong mây mù. Giữa bọn họ xảy ra rất nhiều việc, Hằng
Thịnh, Hoàn Cầu, Hồ Hân, Lộ Tây ... Hắn muốn từng bước từng bước bỏ qua
từng thứ.
Cô chưa bao giờ giống như bây giờ, rõ ràng thấy được hắn cố gắng.
Sau những sai lầm nối tiếp sai lầm, rốt cuộc cô có thể xác định, điều cô lựa chọn, không sai.
"Anh không cần em hỗ trợ về tài chính, vậy nếu như lần này Hằng Thịnh bị người ta kéo đổ thì làm sao bây giờ?"
"Tin anh."
Cô bị lời hắn nói làm cho bật cười, lại rất nhanh tắt ngấm, ánh mắt
hắn nheo lại, hiển nhiên là không hài lòng. Lần này Hồ Khiên Dư trực
tiếp vòng qua bàn, đi đến trước mặt Vi Linh, ngối xuống, khoảng cách đủ
gần, nhìn vào mắt cô nói: "Nếu em ở trong này mà ủ rũ như vậy, về nhà
đi. Về nhà chờ anh."
Hắn ở rất gần nhưng giọng nói lại xa cách, Vi Linh không rõ mâu thuẫn này từ đâu mà đến, trong lòng càng không yên.
Hắn như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cô, thần kinh căng thẳng đến
cực điểm nhưng vẫn miễn cưỡng cười, cố gắng làm cho mình nhìn không quẫn bách đến vậy, "Chuyện Hằng Thịnh bên này em không cần quan tâm, em nếu
nhàn nhã như vậy có thể đi xem áo cưới, chọn nhẫn kim cương, quyết định
lịch trình trăng mật."
Vi Linh đứng mạnh lên.
Tất cả những cảm xúc vừa rồi trong nháy mắt đều biến mất, ngay cả hít thở cũng quên.
Nhưng dần dần, thần trí hồi phục, Vi Linh không nhịn được cúi đầu: Kết hôn? Nhưng ... Lộ Tây ...
"Việc anh cùng Lộ Tây ly hôn đã giao cho luật sư xử lý. Cuối tháng
này ... khoảng đó." Hắn đưa tay vén tóc mai cô, giọng nói trầm thấp, như là thì thầm.
Hắn đoán được sự bối rối trong mắt cô xuất phát từ Lộ Tây liền giải thích.
Người đàn ông này.
"Là ... thật?"
Hắn hôn trán cô, không nói lời nào.
"Anh giải thích xem đây là chuyện gì?" Hồ Khiên Dư ngồi trên ghế dựa sau bàn công tác lạnh lùng nói.
Trên mặt bàn là nhật báo buổi sáng. Hồ Khiên Dư đẩy tờ báo ra phía trước, ngón trỏ chỉ chỉ tiêu mục đầu đề.
Lúc này không khí bên trong phòng tổng giám đốc có chút căng thẳng,
ánh đèn sáng trưng phát ra từ ô cửa kính, toàn bộ không gian vì sắc mặt
tổng giám đốc không tốt mà trở nên lạnh người.
Đứng ở trước bàn công tác là trưởng phòng đầu tư. Anh ta bộ dáng sợ sệt ngẩng đầu nhìn ảnh chụp, không nói gì.
Hồ Khiên Dư nhếch mi đợi anh ta giải thích.
Ảnh chụp rất rõ ràng, trưởng phòng đầu tư với Lâm Vi Linh, khôn