
g ghen ghét! Cô ta không cam
lòng, không cam lòng, giận dữ và xấu hổ khiến cô ta nước mắt lưng tròng.
Đang là giờ làm việc nên khá ít người, chỉ có hai bồi bàn mặc đồ của
thân sĩ. Tống Ny giãy ra khỏi tay Trần Hiểu Sắt, che mặt bị đánh, xấu hổ mà đứng lên, chỉ vào cô mà mắng: "Cô nhớ kỹ một cái tát này cho tôi."
Trần Hiểu Sắt nói: "Cô cũng nhớ kỹ việc mình làm với Tiểu Sửu Sửu đấy."
Mặt Tống Ny vẫn luôn hồng hào, một cái tát này hạ xuống khiến mặt lập
tức nổi lên dấu năm ngón tay. Vẻ mặt lúc đỏ lúc trắng, vô cùng khó chịu. Cô ta nén nước mắt, cầm túi xách lên, u ám mà dùng ngón tay chỉ Trần
Hiểu Sắt, nói: "Cô chờ đó." Cô ta đụng vai cô, định rời đi.
Cô kêu cô ta: "Đứng lại!"
Tống Ny dừng chân!
Trần Hiểu Sắt nói tiếp: "Để tiền cà phê lại rồi đi."
"Cô?" Tống Ny quay lại đầy tức giận, căm tức mà nhìn cô.
Trần Hiểu Sắt nhíu mày, hơi khiêu khích.
Tống Ny lấy một trăm đồng từ ví tiền ra, đi tới quầy bar, để xuống, nói: "Khỏi phải thối." Cô ta trừng mắt rồi gõ giày cao gót lộp cộp rời đi.
Đương nhiên là Trần Hiểu Sắt tức anh ách. Đã nhiều năm như vậy, thì ra
là nhiều tuổi mà không phải d.đ.l.q.đ người có thái độ đúng mực. Người
phụ nữ này thật là càng ngày càng lắm lông, còn nổi lòng giết gà dọa
khỉ, quá ghê tởm, quá ghê tởm!
Người cô run cầm cập trở về phòng làm việc, sắc mặt tái nhợt tới đáng sợ. Lý Mẫn trêu ghẹo: "Thế này là sao? Sảy thai à?"
Trần Hiểu Sắt trừng cô một cái, dựng ngón giữa với cô, trở về chỗ ngồi của mình.
Điện thoại di động của cô đang rung mãnh liệt. Đồng nghiệp ngồi bên trái nói với cô: "Đi đâu vậu? Điện thoại của cô sắp rơi vỡ luôn rồi." Cô mở
ra nhìn toàn là cuộc gọi nhỡ của Tống Á. Cô bực bội nhấn tắt điện thoai, mở QQ có nick của Tống Á, nhắn lại cho anh ta một câu: "Tối nay phải
trả Sửu Sửu về, nếu không tự gánh lấy hậu quả."
Hình đại diện của Tống Á đen thui, không trả lời. Cô nổi giận, lập tức
đóng QQ lại. Cô nói không ra cảm giác của mình là gì, chẳng qua là cảm
thấy lòng khó chịu, rất muốn nổi giận với Tống Á.
Tối, cô đi tới đại viện trước, cho Phi Hồ ăn, bồi nó giải sầu, bàn bạc:
"Tao tìm cho mày một người bạn. Nó lùn hơn mày, tuổi lớn hơn mày, nhưng
màu lông thì đẹp hơn mày."
Phi Hồ lập tức nhe răng kháng nghị.
Trần Hiểu Sắt giải thích tiếp: "Nó không cùng dòng với mày, không có
khuôn mặt đẹp trai như mày, cho nên đừng lo lắng nó giành vợ với mày."
Phi Hồ vẫn kháng nghị, tỏ ý: Vậy cũng không được, không biết một núi không thể chứa hai cọp à?
Trần Hiểu Sắt vỗ vỗ đầu Phi Hồ, nói: "Nhất định phải chịu!"
Cô như vậy có phải là đứng về phía Liên Hạo Đông không? Đúng mà.
Tối, lúc cô đi tản bộ về đã sắp chín giờ. Cô ăn cơm ở căn tin đại viện,
không có vài người biết cô cho nên cô ăn rất vui vẻ. Trong lòng cô cũng
đang thầm mơ mộng xem Liên Hạo Đông kia đang làm gì? Kể từ khi anh rời
đi đã mười mấy ngày, không nói chuyện được mấy lần, trong điện thoại ầm ỹ muốn chết. Hai người căn bản không thể nói ra sự nhớ nhung.
Tống Á đang đợi cô thật. Trên con đường đi bộ hẹp mà mờ tối, bởi vì sự
tồn tại của anh mà lại sáng lên. Nhưng khí chất phóng khoáng của anh
thật không thích hợp với nơi này.
Tiểu Sửu Sửu bỗng chạy bình bịch tới. A! Sắt Sắt! Đây là Sắt Sắt nó
thích nhất! Nó chui qua chui lại giữa hai chân cô, đùa giỡn, thắc mắc:
Sao trên người Sắt Sắt lại có mùi kỳ lạ vậy? Nó không lqđ hiểu mà nhìn
cô. Mùi kỳ lạ này là của đàn ông, là mùi chủ nhân pha trộn với mùi hỗn
hợp khác, còn cả một thứ mùi của người kỳ lạ nào đó.
Sắc mặt Tống Á rất không tốt. Sắc mặt Trần Hiểu Sắt cũng không khá hơn.
Lòng cô rất đau. Cô không nói gì, chỉ ôm lấy Sửu Sửu, đi mở cửa, bỏ Sửu
Sửu vào xong thì xoay người định đóng cửa lại, nói với Tống Á một câu:
"Mời về."
"Hiểu Hiểu." Tống Á chặn cửa sắp đóng lại, nói: "Xin lỗi!"
Xin lỗi mà có tác dụng thì còn cần cảnh sát làm gì? Trần Hiểu Sắt buồn
bực mà nghĩ. Sửu Sửu còn mời Tống Á vào nhà, thật là một con chó đơn
thuần ngu ngốc.
Trần Hiểu Sắt nói: "Anh hẳn nên xin lỗi Sửu Sửu, là nó bị người ta bỏ thuốc chứ không phải tôi."
Dường như Tống Á nghe ra ẩn ý trong lời nói, định nói lại thôi: "Hôm nay nó tới tìm em phải không?"
"Đúng. Y như mấy năm trước, tự cao tự mãn, dạy tôi không được tìm anh
nữa. Ha ha, Tống Á, chúng ta đừng liên lạc nữa, đã không còn ý nghĩa gì
cả. Sửu Sửu vẫn nên để tôi nuôi đi. Nếu anh nhớ nó, tôi sẽ không ngăn
cản anh tới thăm nó."
Tống Á nhìn cô chằm chằm, bỗng hỏi: "Hiểu Hiểu, cũng không làm được bạn bè bình thường ư?"
Trần Hiểu Sắt nói: "Bạn bè bình thường cũng đừng làm, buông tay đi!
Chúng ta còn tiếp tục loại quan hệ này nữa thì chính là sai lầm. Tất cả
mọi người đều đau lòng, còn khiến những người xung quanh cũng đau lòng."
Tống Á buông tay ra, nói: "Anh sẽ không buông tay.
"Đó là chuyện của anh, tôi không quan tâm." Cô lại đóng cửa.
Tống Á đứng trước cửa, gõ thật mạnh: "Em đánh Tống Ny phải không?"
Anh ta là đang chất vấn cô à? Rốt cuộc đã lộ ra bộ mặt thật. Xem ra, bất kể thế nào anh ta cũng sẽ quan tâm Tống Ny hơn một chút. Bây giờ cô
không thích Tống Á, nhưng tranh cãi nhiều nă