
ên chỉ phá hủy được căn phòng ngầm dưới đất.
Vốn dĩ đã chẳng có chuyện gì xảy ra, nhưng... mẹ biết đấy, thầy Ôn tốt bụng đã đẩy con ra ngoài, sau đó con lại xui xẻo lăn xuống bậc thềm và ngất đi. Lúc tỉnh dậy mới phát hiện ra bị trẹo chân, vì thế buộc phải nằm viện mất mấy hôm. Nếu cứ ở trong ngôi nhà đó cùng với thầy Ôn thì đã không có chuyện gì xảy ra - trừ mặt mũi bị bụi bẩn đôi chút.
Có điều tình trạng của Hạ Ly tương đối nghiêm trọng. Diệp Nhất ôm anh ấy ngã xuống đất, vốn là định lấy cơ thể mình che chở cho anh ấy, nhưng không ngờ sàn nhà chỗ đó lại sụt lún khiến cả hai cũng rơi xuống tầng hầm và va phải một số máy móc ở đó. Thế là Hạ Ly rất không may lại trở thành tấm nệm đỡ cho Diệp Nhất...
May mà được cấp cứu kịp thời và được Diệp Nhất tiếp máu - nhóm máu của họ hoàn toàn phù hợp nhau! Hạ Ly giờ đã qua cơn nguy hiểm, bác sĩ nói rằng nghỉ ngơi vài tháng là sẽ hồi phục sức khỏe.
Bác Quý đã phong tỏa mọi thông tin không cho lan truyền ra bên ngoài, đồng thời cũng không biết bác ấy đã dùng cách gì mà khiến cảnh sát không lập hồ sơ vụ án. Đương nhiên con thở phào trước một kết quả như vậy, bởi vì sau khi biết rõ chân tướng sự việc, con cảm thấy Hạ Ly thật đáng thương. Con thật sự không muốn anh ấy phải ngồi tù.
Bởi vì cha mẹ rũ bỏ trách nhiệm nên cuộc đời anh ấy đã phải chịu bi kịch
kéo dài suốt hai mươi tư năm. Làm sao có thể để quãng đời còn lại của anh ấy
phải trôi qua trong lao tù được chứ? Cũng cần phải nói rằng, sở dĩ tính cách của anh ấy trở thành tối tăm và méo mó như vậy cũng có phần trách nhiệm rất lớn của bác Quý và Quý phu nhân đã quá cố.
Con nghe Diệp Nhất nói rằng, Quý phu nhân vô cùng yêu quý anh trai Quý Trù của cậu ấy, do trước đây con gái cả bị bọn bắt cóc sát hại nên bác ấy đã đau buồn trong suốt một thời gian dài. Vất vả lắm mới lại sinh được một cậu con trai, hơn nữa cậu con trai này rất xinh xắn, vừa mới chào đời đã biết cười, thế nhưng lại mắc phải chứnh bệnh nan y. Với tình yêu con tha thiết, bác ấy không ngại cứu con bằng bất kỳ giá nào, nghĩ như vậy thì cũng không có gì là sai cả. Còn bác Quý lại quá yêu vợ, không bao giờ từ chối bất kì yêu cầu gì của vợ, vì vậy nên cũng đành vứt bỏ đứa con trai tật nguyền của mình. Nhưng con cũng nghe Diệp Nhất nói rằng, thực ra bác Quý luôn ngấm ngầm quan tâm tới Hạ Ly, sở dĩ anh ấy có thể theo con đường thiết kế trang sức quý hiếm và nổi tiếng nhanh như thế này, cũng đều là nhờ có sự âm thầm giúp đỡ rất lớn của bác ấy. Thí dụ như trường S.S này, thực ra mục đích ban đầu nó được xây dựng là để đào tạo anh ấy...
Có lẽ ai cũng đều có nỗi khổ riêng của mình, vì thế không ai có lỗi cả.
Có chăng lỗi chỉ là ở kĩ thuật y học của chúng ta đã quá dễ dãi tùy tiện khi
tạo ra con người, nhưng lại quá yếu đuối bất lực khi chữa trị cho họ...
Đúng rồi, con nghe thầy Ôn đã cầu hôn chị Tô Hòa rồi, có vẻ như thím cũng đã đồng ý, mẹ biết chuyện này chưa? Sao con ở cùng chị ấy mà trước đó
không hay biết gì thế nhỉ? Chà! Mà thầy Ôn cũng... nhanh tay quá đấy?
Ồ, con nghĩ mãi mà không hiểu được, thế giới của người lớn thật phức tạp... Nhưng dẫu sao thì hôn nhân cũng là một việc tốt, con chỉ cần ở bên cạnh chúc mừng họ là được rồi.
Nghe nói đúng là họ định nghỉ tuần trăng mật ở Provence, nghĩ đến đã cảm
thấy hạnh phúc rồi!
Còn nữa, thầy Ôn cho phép con về trường học rồi, ha ha, thực ra con cũng vẫn trơ mặt ở lại đó chứ đã đi đâu.
Trước đây, thầy Ôn không cho con tham gia cuộc thi là bởi vì không muốn
con tiếp xúc với Hạ Ly. Thầy ấy cảm thấy Hạ Ly là một người rất tuyệt vọng, rất đen tối, sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến tư duy và phong cách thiết kế sau này của con. Bây giờ, mọi thứ đều đã lộ hết chân tướng rồi, thầy không còn ngăn cản con nữa. Tất nhiên cũng không loại trừ ở đây còn có công của chị Tô Hòa thủ thỉ bên tai thầy ấy nữa.
Nhưng Diệp Nhất bảo rằng, quan trọng nhất là trong thời gian xảy ra vụ bắt cóc, con đã thể hiện sự dũng cảm phi thường, điều đó chứng tỏ rằng con sẽ không bao giờ giống như Hạ Ly (Diệp Nhất bảo, nếu Hạ Ly là ác quỷ thì con là thiên thần. Mẹ, trước đây mẹ bảo con là người cá, bây giờ con được phong lên làm thiên thần rồi, ha ha).
Thực ra, còn có một điểm quan trọng nữa:
Hạ Ly có thể là một người tuyệt vọng.
Nhưng anh ấy tuyệt đối không đen tối.
Một người bị cha mẹ ruột vứt bỏ như anh ấy nhưng vẫn không vì thế mà
nản lòng, chối bỏ bản thân mình, trái lại còn rất nỗ lực, rất kiên cường để sống, dùng tài năng giúp mình trở lại đứng trên đỉnh cao của thế giới. Một người tích cực như vậy sao có thể đen tối được? Hơn nữa anh ấy cũng không thật sự có ý định trả thù nhà họ Quý, nếu không, với tài năng của anh ấy thì dù có đến làm việc cho bất kì hãng châu ngọc nào khác cũng đều gây ra cho tập đoàn Quý Thị sự uy hiếp rất lớn. Nhưng anh ấy không làm như vậy. Anh ấy lại càng không trả thù xã hội.
Có điều sau khi chỗ dựa tinh thần của anh ấy - tức là bác Hạ - qua đời, anh ấy đã bị giáng một đòn quá đau, suy sụp đến nỗi muốn để cho người ta giết mình. Vì thế sau khi bác Hạ phát hiện ra mình bị mắc bệnh ung