
, dùng máu từ dây rốn của đứa con này để cứu Quý Trù. Tiếc rằng người tính không bằng trời tính, bệnh viện phát hiện bà ta bị u xơ tử cung, trước khi chữa khỏi thì không được có thai.
Có điều trong thế giới của những kẻ có tiền, không chuyện gì là không thể làm được. Họ sử dụng phương tiện kĩ thuật cao, kết hợp tinh trùng của Quý Doãn Tiên và trứng của Chu Lan, sau đó tìm một người phụ nữ tình nguyện mang thai giúp để cấy trứng đã thụ tinh vào tử cung người này - đó chính là
đứa trẻ trong ống nghiệm. Đồng thời đây cũng là một cuộc trao đổi tiền bạc.
Còn mẹ cậu vốn là bạn học của Quý Văn Văn, em gái Quý Doãn Tiên, vì lúc đó cha của mẹ ốm nặng phải cần gấp một khoản tiền lớn nên đã đồng ý mang thai hộ.
Mẹ bảo rằng, xin lỗi Tiểu Ly, bởi vì mẹ kém cỏi, không cung cấp được đầy đủ chất dinh dưỡng cho đứa trẻ trong bụng nên khi con sinh ra lượng máu cuống rốn không đủ, vì thế không thể cấy ghép được.
Mẹ bảo rằng, xin lỗi Tiểu Ly, đó là lỗi của mẹ, không phải của con, là do mẹ vô dụng...
Mẹ bảo rằng, Tiều Ly, do không được cấy ghép tủy nên anh con đã chết, vì thế cha mẹ thật của con rất đau lòng, trút tức giận sang con...
Mẹ bảo rằng, không có vấn đề gì cả, mẹ mãi mãi yêu con, và con cũng yêu
mẹ, phải không nào?
... ...
Mẹ hỏi câu nào, Tiểu Ly cũng đều đáp "Vâng ạ".
Mẹ - người Tiểu Ly quý nhất đương nhiên và mãi mãi là mẹ.
Là mẹ mang thai sinh ra cậu.
Là mẹ luôn chăm sóc cậu - một đứa trẻ không đi được.
Là mẹ- vì cậu mà suốt đời không lấy chồng.
Là mẹ - vì cậu mà làm việc vất vả đến nỗi sinh bệnh...
Tất cả đều là vì cậu.
Xem ra, Hạ Ly thực ra là một tai họa.
Đã không cứu được anh trai. Lại còn liên lụy đến mẹ.
Thực ra cậu đã nên chết từ năm mười một tuổi đó. Ồ không, đã là thuốc thì
sau khi thấy không sử dụng được, đáng lẽ cần phải hủy ngay đi chứ.
Cậu là thuốc.
Cậu là một Người thuốc.
Ngay từ ban đầu, cậu đã mất đi tư cách của một "con người".
Mẹ bảo, không cho phép cậu tự sát.
Cậu... chỉ mong mình bị giết.
Bóng tối mênh mông, một đứa trẻ bé bỏng.
Cậu hét lên với đứa bé đó: Này, tại sao mày khóc?
Đứa bé ngẩng lên, từ trong hốc mắt, một thứ chất lỏng không ngừng chảy
ra, từng giọt từng giọt theo gò má chảy xuống.
Đó không phải là nước mắt.
Mà là máu.
BLOOD.
Chất lỏng trong suốt từ chiếc bình treo trên cao nhỏ xuống từng giọt, chảy
theo chiếc ống dài và nhỏ, cung cấp thành dinh dưỡng còn thiếu cho một sinh vật tên là "Con người" đang nằm trên giường bệnh.
Trên chiếc mặt nạ ô-xy bao trùm một lớp sương mù mỏng làm che khuất khuôn mặt nên không nhận ra người này là ai, nhưng lại có thể trông thấy những giọt nước mắt đang không ngừng trào ra từ trong khóe mắt chảy xuống gối.
Bên cửa sổ, hai bóng người đang lay động, người thấp hơn thở dài một
tiếng:
- Thì ra anh ấy đúng là anh trai em.
- Đúng vậy.
- Anh đã biết từ lâu rồi.
- Ừ, chung quy lại, chuyện của năm ấy đều là do một tay mẹ anh dắt dây
làm cầu. Nếu không phải là bạn thời tiểu học thì cũng không tìm được Hạ Tử Hàm.
- Em nhìn thấy bản báo cáo theo dõi Hạ Tử Hàm trong máy tính của anh,
trong đó ghi lại quá trình lớn lên của Hạ Ly. Vì sao lại không nhận anh ấy?
- Gia tộc lớn có rất nhiều điều kiêng kị, em hiểu không?
Người thấp hơn cười nhạt:
- Em biết, nhưng em không chấp nhận được.
- Đó là cha mẹ em, không chấp nhận cũn phải chấp nhận.
- Em không phải là anh. Em không thể nhắm mắt làm ngơ trước những việc
cha mẹ em làm!
Người cao hơn trầm ngâm một chút, lát sau mới nói:
- Tùy em.
Nói xong quay người bỏ đi. Người thấp hơn đứng yên tại chỗ rất lâu, sau đó
vén rèm đi vào, tựa vào cạnh giường, chăm chú nhìn người nằm trên giường, khẽ thở dài.
- Anh đừng bao giờ vương vấn chuyện cũ nữa nhé...
Dừng một lát, lại nói:
- Em đã truyền sang cho anh đến một lít máu rồi đấy, sau này nhớ mà trả.
Lại dừng một lát, rồi nói một cách thâm trầm:
- Vì là Người thuốc nên anh thấy không cam lòng phải không? Nhưng nếu
nghĩ rằng đó là dùng sự nỗ lực của bản thân mình để cứu anh em ruột thịt thì có phải dễ chịu hơn không? Như em bây giờ... cũng là Người Thuốc của anh đây...
Máy đo nhịp tim bên cạnh giường đều đặn phát ra những tiếng "bíp bíp".
Dường như là thay cho câu trả lời của chủ nhân.
Nhưng cũng dường như là không có câu trả lời nào cả.
Mẹ yêu quý!
Đã lâu con không viết thư cho mẹ, không biết dạo này mẹ có khỏe không?
Cha có khỏe không? Con ở thành phố B mọi thứ đều tốt, xin mẹ yên tâm. Có điều gần đây xảy ra một số việc nên con kể lại để mẹ cùng biết.
Trước tiên, sau khi điều tra, cảnh sát đã có kết luận về vụ nổ đó. Đúng như con suy đoán lúc đó, Hạ Ly giấu chất nổ trong chiếc vòng tay, tức là chiếc vòng Hi vọng do anh ta chế tác theo hình vẽ ban đầu của con. Con cũng không hiểu vì sao lúc đó mình lại suy đoán như vậy, liệu có phải là con với Hạ
Ly thực sự có thần giao cách cảm về mặt thiết kế không?
Do bên cạnh chiếc vòng có thiết bị gây nhiễu nên lúc đó cảnh sát đặc nhiệm không tìm thấy nó. Bởi vì chiếc vòng rất nhỏ, lượng thuốc nổ không nhiều n