
ại di
động vang lên. Tô Hòa đang buồn rầu kể lể với Giảo Tử bèn hắng giọng, nhấn
nút nghe:
- A lô?
Ở đầu dây biên kia, một giọng nam trầm ấm, dễ nghe vang lên:
- Tôi là Ôn Nhan Khanh.
Tô Hòa ngây người ra một lúc, ai nhỉ? Chưa nghe tên bao giờ. Có điều,
giọng nói nghe rất quen.
- Cô là Tô Hòa?
- Vâng, phải ạ, tôi là Tô Hòa. Có việc gì thế ạ?
- Tôi đã nhận được giấy cam đoan của cô.
- Cam đoan? Cam đoan gì cơ? - Rồi cô chợt nhớ ra - A, vâng, anh anh
là
- Chủ nhân của chiếc xe biển số SS5A14.
Trời đất, đúng là anh ta! Tô Hòa giật mình, xác nhận một cách thận trọng:
- Là giám giám khảo ạ?
Đối phương khẽ "ừ" một tiếng.
Toi rồi.
Tô Hòa dường như đã nhìn thấy trước mắt tấm hóa đơn với những con số
dài dằng dặc:
- Chuyện ấy chuyện ấy, xin lỗi! Anh Ôn, à không, thầy Ôn! Thực ra, không phải là tôi cố ý giẫm lên xe của thầy, mà là lúc đó tôi muốn gọi một cậu bé đang đứng trên nóc xe của thầy xuống, nhưng vì bị cậu ta làm cho tức giận, nên quên mất cũng trèo lên theo Không phải là tôi trốn tránh trách nhiệm, đúng là tôi có trèo lên. Vì thế, nếu thầy đòi bồi thường, tôi cũng không có gì để nói, có điều có điều, gần đây tôi hơi khó khăn, rất khó khăn. Nghe nói xe của thầy rất đắt, nếu tiền sửa chữa đắt quá, tôi thực sự Vì thế, liệu có thể
cho tôi bồi thường thành nhiều đợt được không?
Lấy hết can đảm, Tô Hòa lắp bắp hết những lời trên rồi chờ đợi sự phán
quyết của đối phương. Nhưng ở đầu dây bên kia chỉ là sự im lặng kéo dài.
- Thầy Ôn - Cô khẽ gọi.
"Tạch", đầu dây bên kia đột nhiên tắt máy.
Như thế, như thế nghĩa là gì? Rốt cuộc là đồng ý hay không đồng ý đây? Tô
Hòa ngây người nhìn chiếc điện thoại một hồi lâu, rồi đi vào phòng của Tô
Ngu, ôm lấy cô em họ cầu cứu:
- Thầy giáo của em tắt điện thoại mất rồi, làm thế nào bây giờ?
Tô Ngu không nhìn rõ chị họ nói những gì, bèn hỏi lại:
- Chuyện gì cơ?
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cô em, Tô Hòa chợt nghĩ ra, đưa tay sờ lên trán,
rồi cúi đầu nói:
- À, không có gì! - Sau đó quay người đi, tiếp tục suy nghĩ: "Tuần sau phải nộp tiền nhà rồi, mà phải hai mươi ngày nữa mới được lĩnh lương, tuyệt vọng quá, tuyệt vọng quá".
Tô Ngu gọi với theo:
- Chị, thi, qua rồi, không nghe?
Nhưng Tô Hòa không quay lại, chỉ giơ tay lên xua xua.
Nhìn điệu bộ ấy của chị họ thì biết chị ấy không còn tâm trongạng nào mà
nghe nữa, Tô Ngu đành bước tới trước bàn, mở máy tính xách tay, lên QQ, thấy nickname Đường phèn hấp tổ yến đang online, cô bèn click vào cửa sổ chat.
Bên kia lập tức trả lời:
- Bé cưng, về nhà rồi à?
Tô Ngu lập tức xác nhận, mấy giây sau, ở cửa sổ chat xuất hiện hình ảnh
của mẹ với đầu tóc gọn ghẽ, quần áo chỉnh tề.
- Mẹ, ra ngoài? - Cô thấy hơi ngạc nhiên, vì trong ấn tượng của cô, đã lâu lắm rồi mẹ không ăn mặc như vậy, lại còn trang điểm nhẹ nữa chứ.
- Mẹ gửi hồ sơ đi, cuối cùng họ đã trả lời! - Ở bên kia, mẹ của Tô Ngu vui vẻ
kể lại - Trường âm nhạc đang tuyển giáo viên dạy đàn dương cầm, họ hẹn một giờ chiều nay sẽ phỏng vấn trực tiếp, vì thế mẹ phải trang điểm cho thật
xinh đẹp!
- Con, chúc, mừng, mẹ! - Tô Ngu chắp tay lại.
- Thế còn con, thế nào rồi?
- Phức tạp lắm. Con, nói chuyện bằng chữ viết nhé?
Mẹ do dự một lát:
- Cũng được.
Sau đó, Tô Ngu bắt đầu gõ chữ kể về quá trình thi của mình:
Thầy giáo ra đề là "Kinh".
Không thể phủ nhận là liên tưởng đầu tiên xuất hiện trong đầu con là chữ
"Kinh ngạc".
Nhưng rồi con nghĩ, nếu con nghĩ như vậy thì chắc chắn mọi người cũng nghĩ giống như con, vậy thì mục đích của cuộc thi hôm nay là gì nhỉ? Không lẽ
chỉ là yêu cầu học sinh thể hiện sự kinh ngạc như thế nào?
Nhìn giám khảo trên bục giảng, quần áo của thầy, vẻ mặt của thầy, lời nói của thầy, tất cả đều toát lên vẻ tự tin, điềm tĩnh và tự chủ.
Một người như vậy, sẽ không thể nào chấp nhận những thứ tầm thường. Hơn nữa, thiết kế xưa nay cũng không bao giờ chấp nhận những thứ tầm t h ườn g .
Vì vậy, con tự nhủ, con phải đi con đường khác.
Vì vậy, cuối cùng con đã vẽ một bức tranh mang chủ đề: NIềm vui bất ngờ.
Đó là niềm vui bất ngờ của người con gái khi được người con trai mà mình
yêu thương cầu hôn; là niềm vui khi họ sinh đứa con đầu lòng; là niềm vui khi đứa con của họ chập chững những bước đầu tiên; là niềm vui khi con của họ đứng thứ nhất trong kì thi; là niềm vui bất ngờ trong giây phút đứa con nói với
họ rằng nó đã thi đỗ vào ngôi trường mà nó hằng mơ ước
Đúng thế, con đã vẽ cha, mẹ và cả con nữa.
Chuyện của chúng ta.
Niềm vui bất ngờ tốt đẹp nhất là của chính chúng ta.
Tô Ngu gõ một mạch đến đây, ngẩng đầu lên, thấy ở bên kia mẹ cô đang
lau nước mắt, cô chợt thấy hoang mang, bèn lên tiếng hỏi:
- Mẹ, sao, vậy?
- Mẹ, mẹ không sao, chỉ là chỉ là mẹ rất cảm động - Me Tô Ngu vừa
khóc vừa gõ chữ, rồi rút một chiếc khăn giấy lau nước mắt.
- Con yêu của mẹ giỏi như vậy, tuyệt vời như vậy, mẹ cảm động lắm
Tô Ngu gửi cho mẹ biểu tượng một khuôn mặt cười rõ to, đáp:
- Đúng thế, đó là, công lao, của, mẹ.
- Đúng, đúng, đều là cô