
ng ai là không chăm chú quan sát.
Cậu thiếu niên hớn hở cười, nói:
- Thầy ra đề là "Kinh", nhưng không nói rõ nhất định phải là hội họa, hơn
nữa, bất cứ bức vẽ nào cũng không thể chân thực được bằng ảnh. Mặt khác, trong phòng thi này, sự "Kinh" của bất cứ ai đều không thể so sánh được với
sự "Kinh" của chính giám khảo ra đề, đúng không ạ?
Vẻ mặt lạnh lùng của giám khảo vẫn giữ nguyên, chỉ có điều ánh mắt nhìn
trở nên sâu thẳm:
- Cậu tên là gì?
- Báo cáo thầy, em tên là Diệp Nhất! - Cậu ta vừa nói vừa giơ tay lên.
Dưới ánh mặt trời, tay của cậu ta trắng tới mức ngỡ như trong suốt.
Bụng tay tròn mịn, ngón tay thì thon dài.
Thực là một vẻ đẹp khó mà tưởng tượng nổi.
Cậu dùng bàn tay đẹp đẽ của mình - trông khác hẳn với vẻ bề ngoài quê
mùa - làm động tác tay, nói rõ rành từng tiếng:
- Diệp nghĩa là "lá cây", Nhất là chữ nhất trong nhất nhị tam tứ. Diệp Nhất.
Đó là lần đầu tiên Tô Ngu gặp Diệp Nhất.
Diệp Nhất đã khiến cho tất cả mọi người có mặt ở đó đều cảm thấy "Kinh"
bằng một cách thức hết sức độc đáo.
Vậy là kì thi tuyển sinh thứ sáu của S.S đã có bốn học sinh thi đỗ. Hồi 2
Trước khi gặp hoàng tử, nàng tiên cá chưa bao giờ nghĩ rằng thì ra thế giới mà nàng sống lại nghèo nàn đến thế.
Anh là ai?
Vì sao lại đẹp như loài hoa hướng dương mà nàng tiên cá đã trồng trong
vườn hoa?
Vì sao thế giới này lại khác hoàn toàn với thế giới của tôi?
***
- Có thể nói, cậu ta, ranh ma, nhưng thực sự đã làm cho, tất cả mọi người
"Kinh".
- Cậu ấy, làm cho sự "Kinh", của những người khác, trở thành tầm thường,
đó chính là khả năng lớn nhất, của cậu ấy đúng không?
Nói bằng lời đúng là rất mệt. Chỉ muốn lấy điện thoại ra gõ chữ trên đó cho xong. Nhưng nghĩ tới ba điều đã cam kết, nên vừa về đến nhà, Tô Ngu đã lập tức tổ hợp lại vốn ngôn từ của mình để báo cáo về quá trình thi, giúp cho bà chị họ kịp thời viết vào trong bản thảo để gửi đi.
Nhưng, điều khiến cô ngạc nhiên là, cho dù khi còn đang đi trên đường hay
đã về tới nhà, Tô Hòa cứ thẫn thờ, tâm trí dường như đang để ở đẩu đâu, đến cả kết quả thi là điều rất quan trọng, thế mà Tô Hòa cũng nghe với vẻ lơ đãng.
Tô Ngu cảm thấy ngạc nhiên, bèn kéo cánh tay của Tô Hòa với vẻ nũng nịu:
- Chị Chị!
Tô Hòa giật mình, quay đầu lại hỏi với vẻ ngạc nhiên:
- Sao thế?
- Chị sao vậy?
Tô Hòa lấy từ trong túi ra một tờ giấy nhàu nhĩ với vẻ mặt rất tội nghiệp. Tô
Ngu đón lấy tờ giấy, trên đó là những dòng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, trông như
chữ của học sinh:
Họ tên: Tô Hòa
Số chứng minh nhân dân: xxxxxxxxxxxx
Số điện thoại: 139xxxxxxxx
Địa chỉ: Phòng 1201, đơn nguyên D, tòa nhà số 3, khu Mĩ Cảnh Gia Viên, số
19, đường Lục Âm.
Hôm nay, do lỗi của tôi nên đã làm tróc sơn 3 chỗ trên nóc của chiếc xe ô tô biển số SS5A14, vì vậy, tôi xin cam đoan sẽ chịu mọi phí tổn sửa chữa, nếu trong quá trình kiểm tra còn phát hiện thấy những vết xước khác, tôi cũng sẽ xin chịu trách nhiệm.
Tôi xin hứa sẽ làm đúng với cam kết.
Người viết
Tô Hòa
Ngày x tháng x năm x
Tô Ngu kinh ngạc:
- Đây là?
Tô Hòa làm động tác điều khiển vô lăng, đôi mắt cô như rớm lệ:
- Xe, em có nhớ cái xe chúng ta đã ngồi khi tới S.S không? - Tô Ngu gật
đầu.
- Vậy thì em cũng biết anh ta là
Tô Ngu gật đầu:
- Giám khảo.
Niềm hi vọng cuối cùng của Tô Hòa đã bị hai chữ ấy bóp chết.
- Ôi, anh ta là giám khảo thật à?... Chiếc xe của anh ta nhìn qua tướng rất
bình thường, đấu thì giống với Passat, đuôi na ná loại New Jetta, thế mà thực ra lại là loại Volkswagen Phaeton, hơn nữa còn là phiên bản dài Limousine,
nghe nói giá tới hơn hai trăm triệu cơ đấy!
Nói đến đây, Tô Hòa dường như sắp khóc nhưng không sao nặn ra được nước mắt. Cô giải thích thế nào với người bảo vệ cũng vô ích. Người khác đã giẫm xước sơn của chiếc xe, ấy thế mà ông ta cứ một mực đổ lỗi cho Tô Hòa và buộc cô bồi thường, giải thích mãi không được, cuối cùng cô đành phải viết mảnh giấy trên, lại còn phải ghi rõ cả số chứng minh thì người bảo vệ mới chịu cho cô đi.
Bảo vệ của S.S đúng là quá đáng!
Tô Ngu nhìn vào mặt của Tô Hòa, nhưng chỉ kịp nhìn thấy bốn chữ sau
c ùng :
- Hơn hai trăm triệu đồng?
Bốn chữ ấy lập tức khởi động nỗi lo lớn nhất trong lòng Tô Hòa:
- Ôi! Ôi! Ôi! Tiền thuê nhà quý sau vẫn còn chưa biết kiếm đâu ra, đi xe gì
không đi, lại đi chiếc xe ấy, động vào đâu cũng là tai họa cho người nghèo, ôi
ôi
Tô Hòa càng nghĩ càng ấm ức, càng nghĩ càng tức giận, đưa mắt nhìn thì thấy con mèo yêu quý đang nằm ngủ chổng chân lên trời, bèn lao đến túm
lấy:
- Giảo Tử, Giảo Tử, hôm nay chị đen đủi quá! Chị bị người ta hãm hại! Lại còn bị người ta đổ oan phải đền tiền nữa! Tất cả đều tại thằng cha đáng ghét
đó! Sao mình lại đen đủi đến thế này, ôi, ôi, ôi
Tô Ngu không nhìn thấy được bà chị họ đang lẩm bẩm những gì, nhưng thấy chị đã quay sang chơi với con mèo, nên đoán chắc là không có chuyện gì nữa.
Nghĩ vậy, cô yên tâm quay người đi vào phòng cất cặp sách.
Tô Ngu vừa nhấc chân đi được một bước thì có tiếng chuông điện tho