Snack's 1967
Rừng Hổ Phách

Rừng Hổ Phách

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323192

Bình chọn: 8.5.00/10/319 lượt.

uả là phong cách của em.

Ôn Nhan Khanh không phủ nhận, đưa mắt nhìn sang Tô Ngu.

Trên mặt bàn của Tô Ngu chỉ có một tập giấy trắng, một chiếc bút chì và

một cục tẩy.

Đôi mắt của cô trong veo, tuy cũng có đôi chút căng thẳng, nhưng phần

nhiều là sự thẳng thắn.

Ôn Nhan Khanh mấp máy môi đang định nói gì đó thì cánh cửa kính đột

nhiên bị mở ra, học sinh đến muộn xuất hiện ở cửa lớp cười bẽn lẽn.

- Thưa thầy! Em chào thầy ạ!

Tạ Thanh Hoan nhìn đồng hồ, lẩm bẩm:

- Mười giờ rồi mà mới chào buổi sáng

Vẫn là chiếc áo sơ mi quê mùa màu cháo lòng không thể nhận ra được màu

sắc ban đầu của nó, với thân hình nhỏ thó của Diệp Nhất, dường như chiếc áo ấy quá rộng. Áo quần, trừ mười điểm.

Chân cậu ta đi gì vậy? Một đôi dép lê giá mười đồng mua ở chợ đêm? Trừ mười điểm.

Còn mái tóc của cậu ta nữa, cứ cho rằng không có thời gian đi cắt tóc thì cũng phải tắm gội, chải chuốt một chút chứ? Ấy thế mà nó rối bù trông chẳng khác gì tổ quạ. Trừ mười điểm.

Lại còn cặp kính nữa chứ! Bây giờ còn ai đeo kính kiểu gọng to đen trông như đồ cổ thế kia, nó đè lên sống mũi, chẳng lẽ cậu ta không cảm thấy nặng

sao? Trừ mười điểm!

Còn nữa và còn nữa, cái dáng đứng hơi nghiêng và dựa vào khung cửa với hai tay cho vào túi quần không biết là kiểu gì nữa. Trông cứ như đồ lưu manh,

du côn! Trừ hết, trừ hết, trừ hết điểm!

Tạ Thanh Hoan nhìn Diệp Nhất rồi lại nhìn Quan Tiểu Đông - đúng là khiến cho người khác phải rùng mình! Một người thì vô dụng, hèn hạ, còn một người thì chẳng khác gì du côn, ấy thế mà lại học cùng lớp với cô, cùng là học sinh

của S.S, chuyện này làm cô nàng thấy thật mất mặt!

Trong khi Tạ Thanh Hoan nghiến răng thầm chửi rủa, thì Diệp Nhất hớn hở ra mặt, không chờ Ôn Nhan Khanh lên tiếng, cứ thế đi vào trong lớp, kéo một

chiếc ghế và ngồi xuống:

- Thầy giảng đến đâu rồi? Liệu tôi có bỏ qua chi tiết nào hay ho không?

- Cậu đến lớp học với hai bàn tay không như vậy à? - Ôn Nhan Khanh hỏi,

mặt vẫn giữ nguyên vẻ bình thản.

- Em đã hỏi bác bảo vệ rồi, ông ấy nói hôm nay là thứ năm, là giờ của thầy Ôn, không cần phải mang sách vở.

Ôn Nhan Khanh hơi nheo mắt lại:

- Vậy thì giấy và bút chắc phải có chứ?

Diệp Nhất vỗ vai Quan Tiểu Đông:

- Người anh em, chắc mang đủ chứ, cho tôi mượn một ít nhé! - Rồi không

đợi Quan Tiểu Đông trả lời, liền đưa tay ra chọn lấy bút và một ít giấy của Quan Tiểu Đông, đặt lên bàn của mình.

Quan Tiểu Đông cười bẽn lẽn:

- Cứ lấy đi, không sao đâu

Diệp Nhất cười hà hà, quay đầu lại, thấy Tô Ngu cứ chăm chú nhìn mình,

bèn nháy mắt một cách tinh nghịch với cô. Tô Ngu vội dời mắt đi, nhìn về phía

Ôn Nhan Khanh. Ôn Nhan Khanh cũng không truy cứu nữa:

- Trước khi thi, tôi có một câu hỏi, đề nghị mọi người hãy tự hỏi mình: Thế

nào là thiết kế?

Tô Ngu giật mình: Thế nào là thiết kế? Thầy ấy hỏi như vậy là có ý gì?

- Quan Tiểu Đông, cậu nói thử xem! - Ôn Nhan Khanh bắt đầu gọi trả lời

mà không hề báo trước.

Quan Tiểu Đông run bần bật, một chiếc bút lăn khỏi bàn mà không kịp

nhặt, vội đứng lên:

- Dạ? Thiết kế thiết thiết kế là là

Tạ Thanh Hoan giơ tay, Ôn Nhan Khanh nhìn thấy, bèn nói:

- Em nói đi.

- Thiết kế là đưa ra phương án và bản kế hoạch làm việc căn cứ theo mục

đích và yêu cầu, sau đó vẽ thành bản vẽ.

- Phì! - Diệp Nhất ngồi bên cạnh phì cười.

Tạ Thanh Hoan trừng mắt nhìn cậu ta với vẻ giận dữ:

- Cậu cười cái gì?

Ôn Nhan Khanh lên tiếng:

- Chắc hẳn Diệp Nhất có ý kiến riêng của mình rồi, hãy chia sẻ cùng với mọi

người xem.

Diệp Nhất sờ lên mũi, chậm rãi nói:

- Em nghĩ, thiết kế là lấy lòng. Là làm thay đổi hình dạng vốn có để đáp

ứng thẩm mĩ và nhu cầu của mọi người, tạo ra một hình dạng khác, đó chính là thiết kế. Dùng các tòa nhà cao chọc trời để tiết kiệm không gian, sắp xếp chỗ làm việc của nhiều người, khiến cho thành phố trở nên phồn hoa hơn, đó là thiết kế; dùng các trang viên rộng rãi để làm tăng thêm sự giàu có, khiến cho cuộc sống của chủ nhân càng trở nên thoải mái hơn, đó là thiết kế; thậm chí, trong một lớp học nhỏ, đặt một bồn cây màu xanh khiến chho học sinh thích thú, đó cũng là thiết kế Nếu không có tiền đề là lấy lòng, thì không có gì gọi là sắp xếp, bài trí và kiến trúc. Vì thế, thiết kế là lấy lòng. Thiết kế ngọc thì lại càng là lấy lòng.

Diệp Nhất nói xong, cả lớp im lặng.

Tô Ngu ngây người nhìn Diệp Nhất, trong lòng không khỏi sửng sốt. Cô nhìn

và hiểu từng chữ trong lời nói của cậu ta, nhưng cũng chính vì hiểu nên mới càng cảm thấy ngạc nhiên.

Dường như có một chiếc rương đựng châu báu ở cuối con đường, rõ ràng là biết trong đó đựng gì nhưng vẫn cứ đi về phía đó, thế rồi trong quá trình tiến tới ấy, bỗng có một người xuất hiện, đi rất nhanh tới và mở chiếc rương đó ra, để cho tất cả mọi thứ trong rương phơi bày ra trước mắt. Nếu nói rằng, cô ở cách chiếc rương ấy mười bước, thì Diệp Nhất - chắc chắn là đã nhanh hơn cô rất nhiều.

Ôn Nhan Khanh dường như vẫn chưa vừa lòng, hỏi tiếp:

- Vậy, cậu cho rằng trong thiết kế thì thứ gì là quan trọng nhất?

Diệp Nhất n