
uyệt cảm thấy tâm thật ấm, thuận theo khát vọng trong lòng, hắn cúi đầu hôn lên trên trán nàng.
“Ta cũng không phải dược” sờ lên chỗ bị hắn hôn, Lam Như Nhật nhịn không được lầu bầu.
“Với ta mà nói, ngươi so với vạn linh đan còn hiệu nghiệm hơn” Vẻ tươi cười
kia làm người ta mê muội, giọng nói thuần hậu giống như rượu ngon khiến
người ta mê say cam tâm trầm luân.
Ánh mắt nhìn thẳng hắn, Lam
Như Nhật bất giác nắm lấy một góc quần áo của hắn, có chút để ý lời nói
như vậy hắn đã từng nói với mấy nữ nhân khác.
Nhưng nàng chưa kịp nghĩ lại, đột nhiên bị một lực đạo kéo tới làm cho nàng ngã vào trong lòng Hạ Hầu Tà Nguyệt.
“Đừng nhìn ta chằm chằm như vậy” Đem nàng đặt ở trước ngực, hắn bất đắc dĩ thở dài.
“Vì sao?” Chưa nhận thấy bất đắc dĩ của Hạ Hầu Tà Nguyệt, Lam Như Nhật khó hiểu hỏi.
Bên tai truyền đến tiếng thở dài thật dài, nàng còn chưa kịp mở miệng, một
đạo bóng đen tức thì bao phủ xuống, che phủ lên đôi môi đỏ mọng đang khẽ nhếch muốn nói của nàng, không hề đụng chạm nhẹ nhàng như chuồn chuồn
lướt nước mà cuồng nhiệt giống như muốn cắn nuốt cả người nàng.
Lam Như Nhật cảm thấy kinh hoảng, thân thủ muốn đẩy hắn ra, nhưng cánh tay
kiềm chế bên hông cũng rất chặt không để cho nàng có thể lui bước, thái
độ cường ngạnh làm nàng chỉ có thể bị động mặc hắn chiếm lấy, thẳng đến
khi nàng cơ hồ không thở nổi hắn mới rốt cục buông ra.
Tiếng tim
đập kịch liệt dường như tất cả mọi người đều có thể nghe thấy được,
trong đầu Lam Như Nhật một mảnh hỗn độn, trong ngực phập phồng không
ngừng, hô hấp dồn dập liên hồi biểu hiện nàng còn chưa khôi phục sau cảm xúc mãnh liệt vừa rồi.
“Đã hiểu được?” Để cho nàng tựa vào trên
người hắn, Hạ Hầu Tà Nguyệt ôm trụ quanh nàng, tiếng nói khàn khàn biểu
lộ ra hắn miễn cưỡng áp chế khát vọng. Bụng bị đánh một quyền làm cho Hạ Hầu Tà Nguyệt kinh ngạc nhìn về phía nàng.
Cố ổn định lại hô hấp, sau khi nghe thấy lời nói của hắn, chuyện đầu tiên
Lam Như Nhật làm chính là hướng hắn đánh tới, theo lực đạo đánh lên, có
thể cảm giác được là nàng rất tức giận.
“Ai nhìn chằm chằm ngươi thì ngươi liền hôn nàng sao?
Không cần Hạ Hầu Tà Nguyệt phải mở miệng, Lam Như Nhật lập tức lên tiếng giải thích vì sao nàng lại hành động như vậy, nhưng chưa nói xong câu, nàng
lại nắm tay hướng hắn đánh tới.
Biết rõ không phải lúc để cười,
nhưng nhìn khuôn mặt nàng thật sự tức giận thở phì phì, Hạ Hầu Tà Nguyệt vẫn không nhịn được mà bật ra tiếng cười trong yết hầu.
“Hạ Hầu Tà Nguyệt!”
Thật là……… làm người khác rất tức giận!
Không để ý Lam Như Nhật tức giận giãy dụa, Hạ Hầu Tà Nguyệt vẫn đem nàng ôm
vào trong ngực không buông. Còn tưởng rằng nàng không muốn cho hắn chạm
vào nàng, nào ngờ phản ứng của nàng là như vậy, điều này làm cho hắn nhẹ nhàng thở ra đồng thời không khỏi mỉm cười.
“Buông………”
Lời chưa nói xong lại lần nữa bị chặn mất bởi cánh môi đã bị vây chặt, mặc
dù thái độ vẫn là không cho nàng cự tuyệt, nhưng lần này lại thiếu đi
chút cưỡng chế, nhiều thêm điểm ôn nhu, Hạ Hầu Tà Nguyệt đối xử thực cẩn thận giống như đối với ngọc trân quý sợ vỡ, không hề bắt buộc nàng đáp
lại, mà là kiện nhẫn hướng dẫn, làm cho Lam Như Nhật ban đầu lấy tay đẩy ra nhưng sau bất tri bất giác lại bắt lấy vạt áo phía trước của hắn.
“Chỉ có ngươi mà thôi”
Luyến tiếc buông nàng ra, hắn lưu luyến tiếp tục hôn lên cánh môi làm cho nó
càng thêm sưng đỏ, lấy thanh âm thực ôn nhu, mị hoặc nhân thì thầm đối
nàng nói ra:
“Ta chỉ tưởng đối với mội người là ngươi muốn làm như vậy, cũng chỉ có ngươi mới có thể làm cho ta muốn làm như vậy”
Rõ ràng như vậy đã rõ ràng, mặc cho ai đều có thể rõ ràng thấy hắn có bao
nhiêu để ý đến nàng, suy nghĩ đem dấu nàng để chiếm lấy, chỉ có chính
nàng là không hiểu, còn lấy ánh mắt chỉ trích trừng hắn.
“Vĩnh viễn không có những người khác” Khe khẽ thở dài, hắn lại lần nữa nói ra lời nói trong lòng.
“Xin lỗi………” cúi đầu , nàng nhịn không được nhận lỗi.
“Vì sao lại xin lỗi?” Hạ Hầu Tà Nguyệtcó chút kinh ngạc, sự nhận lỗi của
nàng như là muốn cự tuyệt tình cảm của hắn, điều này làm cho trong lòng
hắn đột nhiên đau xót.
“Bởi vì, bởi vì ta tức giận không đúng………” Những lời nói mới một phen vừa rồi của Hạ Hầu Tà Nguyệt làm cho nàng
nhịn không được đối hành động chính mình cảm thấy ngượng ngùng.
Nhẹ nhàng thở ra, Hạ Hầu Tà Nguyệt dựa vào nàng, vì ý niệm chợt lóe ra trong đầu của chính mình mà cảm thấy buồn cười.
Có chút áy náy, Lam Như Nhật lấy tay nhỏ bé cầm lấy ống tay áo của hắn, muốn nói gì đó lại không biết có thể nói cái gì.
“Không có quan hệ, ngươi đừng để tâm.” Nhận thấy được tâm tình của nàng thay
đổi, Hạ Hầu Tà Nguyệt cười nhẹ, cúi đầu hôn lên hai má của nàng.
“Ngươi thật tốt.” Chớp mắt nhìn, Lam Như Nhật vương tay ôm lấy hắn.
Phủ lên hai gò má non mềm của nàng, Hạ Hầu Tà Nguyệt không chút nào che dấu tình cảm của chính mình đối nàng.
“Bởi vì ngươi là duy nhất thực đặc biệt.”
“Thư Uyên” gỡ bỏ cái đang giữ miệng hắn, cái tay không cho hắn nói chuyện,
Lôi Thiếu Quân thở hổn hển, gót chân xoay lại, hướng trở về.
Từ
lúc Lam Như Nhật cùn