
ật cười.
“Đương nhiên.”
Hô!
Thỏa mãn thở dài.
Ngâm mình ở đại dục dũng lý (theo mình là trong cái thùng gỗ to hồi xưa
ak ko chắc lắm nha ^^), Lam Như Nhật tựa vào bên cạnh thùng, hưởng thụ
cảm giác nước ngâm ấm áp - thoải mái; Mà rơi vào trong nước là những
cánh hoa hồng tản mát ra nhàn nhạt hương khí, có ma lực giảm bớt mệt
mỏi, làm cho người ta không tự giác thả lỏng tâm tình.
“Thật là
thoải mái.” Lam Như Nhật nhịn không được tán thưởng. Không nghĩ tới Hạ
Hầu Tà Nguyệt sẽ chu đáo thay nàng chuẩn bị như thế này, làm cho nàng có thể tắm đi mệt mỏi toàn thân, làm cho nàng thật cảm động.
Lại
thoải mái mà thở ra. Cứ việc nước ấm như vậy vẫn là làm người ta cảm
thấy thoải mái, nhưng nàng sợ chính mình một người không cẩn thận sẽ
ngâm đến bất tỉnh, cho nên vẫn là đứng dậy rời đi dục dũng (thùng nước
ak), kéo bình phong qua trước mặt lấy khăn lau thân thể.
Chính là, quần áo của nàng đâu?
Lúc thân thể đã lau khô, Lam Như Nhật mới phát hiện bao quần áo và đồ dùng
cá nhân này lúc trước không thấy, chính là chiếm lấy quần áo bộ đồ mới.
Xoa Xoa trán, Lam Như Nhật cầm lên lựa chọn, chẳng qua, khi nàng đem
quần áo mở ra khi nhịn không được sửng sốt.
Vì, vì sao sẽ là loại này a......
Vẻ mặt đau khổ, Lam Như Nhật không nói gì, chỉ vì trước mắt bộ đồ mới đúng là khiến nàng cảm thấy về hình thức rất vướng víu, tuy rằng xinh đẹp,
nhưng cách mặc lại cực phức tạp, thói quen ăn mặc đơn giản làm nàng phải cân nhắc suy tính, nhưng hiện nay xem ra căn bản không có cái lựa chọn
khác, nàng cũng chỉ có thể kiên nhẫn thử xem.
“Nhật Nhi.” Ở ngoài phòng chờ đợi Hạ Hầu Tà Nguyệt vừa thấy Lam Như Nhật đến liền gọi,
nhưng trên khuôn mặt nàng có biểu tình làm cho hắn khó hiểu (_ _”)
“Làm sao vậy?”
“Ta có thể không cần mặc loại này a?” Lam Như Nhật đi hướng hắn, không được tự nhiên nói.
“Vì sao? Ngươi mặc vào thập phần đẹp mắt.” Khác với lúc trước nàng mặc nam
trang, màu vàng nhạt nhìn như ánh mặt trời ấm áp rất giống tên của nàng, tơ lụa thượng đẳng may thành xiêm y nhẹ nhàng ánh lên, hoàn toàn tôn
lên roc ràng vẻ đẹp thanh khiết thoát tục của nàng, tựa như tiên tử
trong sơn động thật động lòng người, hoàn toàn hấp dẫn ánh mắt hắn.
“Nhưng là...... Mặc vào được thực phiền toái lắm.” Nàng nhịn không được lầu
bầu, hơi hơi oán giận.“Ngươi thật sự cảm thấy đẹp mắt sao?”
“Thật sự.” Hạ Hầu Tà Nguyệt không chút do dự trả lời.
“Hmm......” Như là đang quyết định làm cái gì trọng đại, Lam Như Nhật biểu tình có vẻ phiền não không thôi.
“Làm sao vậy?” Đem nàng ôm vào lòng, Hạ Hầu Tà Nguyệt dưa tay khẽ vuốt hai
má non mềm của nàng, giọng điệu lộ ra một chút lo lắng.
Không hề
chớp mắt nhìn hắn, Lam Như Nhật đột nhiên đưa tay ôm lấy hắn, lớn tiếng
thở dài, làm Hạ Hầu Tà Nguyệt không hiểu ra sao.
“Được rồi, ta sẽ ngoan ngoãn mặc......” Nàng đầu hàng giống như nói.
Cuộc chiến trong lòng cuối cùng đã xuất hiện kết quả, bản tính lười của Lam
Như Nhật cuối cùng lại bại bởi một câu nói của hắn-- bởi vì hắn thấy
nàng mặc như vậy xem tốt lắm, làm cho nàng nguyện ý không chê phiền toái ở sau này mỗi ngày đều mặc như vậy.
Nháy mắt hiểu được hàm ý
trong lời nói của nàng, không thể nói lên cảm giác nhất thời nảy lên
trong lòng Hạ Hầu Tà Nguyệt; Nàng chung quy ở hắn chưa đoán trước đến
tình huống sẽ làm cho hắn phát hiện chính mình trong lòng nàng địa vị
không giống người thường, mà này phát hiện làm hắn đem nàng gắt gao ôm
lấy.
“Ngươi luôn làm cho ta kinh hỉ.” thầm thỳ khẽ nói, hắn tựa
đầu vào sát cổ nàng, không muốn cho nàng nhìn thấy hắn giờ phút này có
bao nhiêu vui vẻ.
Nàng có làm cái gì sao?
Chớp chớp mắt
nhìn, Lam Như Nhật tràn đầy khó hiểu, nhưng...... đưa tay ôm lại hắn, dù sao hắn xem ra dường như rất cao hứng, như vậy là đủ rồi. Ban ngày đã qua, màn đêm dần buông xuống bao phủ khắp nơi, ánh sáng trong
trẻo – sáng ngời từ mặt trăng như tô thêm vẻ đẹp cho bầu trời đêm, gió
đêm hiu hiu thổi, tiếng côn trùng kêu vang thật huyên náo, nhưng………
“Tại sao vẫn nhìn ta như thế?” nhìn người ngồi đối diện vẫn luôn chăm chú
nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ của Lam Như Nhật hiện lên rất rõ chữ khó hiểu,
khiến Hạ Hầu Tà Nguyệt không khỏi nhíu mày hỏi.
Lam NhưNhật liền
trả lời, nhìn quanh hắn 1 vòng, nghi hoặc khoanh tay trước ngực nghiêng
đầu, dưới ánh mắt chờ đợi câu trả lời của Hạ Hầu Tà Nguyệt, nàng rốt cục mở miệng.
“Hiện tại đã là buổi tối” Trong thanh âm không giấu được vẻ khó hiểu.
“Đúng đã là buổi tối” Hạ Hầu Tà Nguyệt hơi hơi nhướng mày, không nhanh không
chậm nói, nhưng trong thanh âm lại chứa ý cười, chỉ vì hắn rất nhanh
liền hiểu được nghi hoặc của nàng là thế nào: “Cho nên ngươi mệt mỏi
muốn đi ngủ?”
“Mới không phải! Ta cũng không phải trư, ăn no ngủ, ngủ dậy lại ăn.” Lam Như Nhật nhịn không được sẵng giọng, phồng má
trừng thẳng hướng y: “Ngươi rõ ràng biết ta muốn hỏi cái gì”
“Hôm nay sẽ không.” Thuận tay cầm lấy trên bàn món điểm tâm ngọt, Hạ Hầu Tà Nguyệt vừa nói vừa đút vào miệng nàng.
“Sẽ không?” Nuốt xuống món điểm tâm ngọt hắn vừa đút nàng, Lam Như Nhật liền lặp lại để xác nhận câu nói đ