
nói ra
cách duy nhất mà bọn họ có thể thực hiện cho đúng phép tắc.
“Việc chúng ta có khả năng làm, chính là toàn bộ tín nhiệm, đi theo trang chủ.”
“Như thế nào vẫn nhìn ta? Có suy nghĩ gì muốn cùng với ta nói sao?” Lại một
lần nữa bắt được đến ánh mắt Lam Như Nhật trộm nhìn phía sau hắn, Hạ Hầu Tà Nguyệt liền hỏi ra miệng, cũng đưa ra nguyên nhân có thể:
“Là món điểm tâm ngọt không dễ ăn?”
“Không phải.” Lam Như Nhật lập tức lắc đầu, buông điểm tâm trong tay mới cắn
một ngụm ra, vẻ mặt dán chữ do dự, như là có chuyện gì làm nàng thấy bối rối.
“Nhật Nhi?” Phản ứng của nàng làm cho Hạ Hầu Tà Nguyệt nghi hoặc.
“Cái kia...... Nguyên lai ngươi là trang chủ?” Lại trầm mặc, cuối cùng Lam Như Nhật cũng hỏi Hạ Hầu Tà Nguyệt chuyện thân phận.
Là không thèm để ý, cũng không cho rằng thân phận một người đại biểu cho
cái gì, Lam Như Nhật đối với thân phận cùng bối cảnh của Hạ Hầu Tà
Nguyệt cũng không có hỏi nhiều, cứ việc ở chỗ này đợi mấy ngày đã, nhưng kỳ thật nàng chỉ thấy được Hạ Hầu Tà Nguyệt mà thôi, bởi vậy mãi cho
đến mới vừa rồi nghe thấy hai người kia đối Hạ Hầu Tà Nguyệt xưng hô,
nàng mới biết được nguyên lai người bên người nàng này dường như không
phải là cái nhân vật bình thường.
“Ta là.” Muốn dấu diếm là điều
không cần thiết, Hạ Hầu Tà Nguyệt trực tiếp thừa nhận; Mà lấy qua kinh
nghiệm, thân phận này của hắn bình thường có thể mang đến càng nhiều ánh mắt ái mộ cho hắn, dĩ nhiên biểu tình Nhật Nhi lại làm cho hắn khó
hiểu.
“Ngươi không thích?”
“Ách...... Cũng không phải.”
Ngừng lại một chút, Lam Như Nhật phủ nhận. Đối nàng mà nói, hắn có thân
phận như thế nào cũng không quan trọng, dù sao hắn là hắn thôi, nhưng………
“Trang chủ nghe qua thật vĩ đại.”
Một câu nói như vậy làm cho Hạ Hầu Tà Nguyệt nhíu mày, cũng không vội vã đưa ra nghi vấn, hắn chờ lời kế tiếp của nàng nói.
“Vậy nếu ta trở thành trang chủ phu nhân, cũng phải là một người thực thích
hợp?” Ngữ khí rất là nghiêm túc, Lam Như Nhật trên mặt lộ vẻ phiền não.
Không phải là luôn nói như vậy sao? Phu xướng phụ tùy, lấy chồng theo chồng,
gả cẩu tùy cẩu, vậy hiện tại nếu nàng gả cho một cái trang chủ, nàng
phải làm những cái gì?
“Ngươi chỉ cần là chính ngươi thì tốt
rồi.” Suy nghĩ của nàng thường làm cho người ta khó có thể đoán trước,
Hạ Hầu Tà Nguyệt không khỏi mỉm cười: “Trang chủ chỉ là cách xưng hô mà
thôi, cũng không có cái gì vĩ đại.”
Gật gật đầu, Lam Như Nhật hiển nhiên nhẹ nhàng thở ra.
“Đừng suy nghĩ nhiều.” lấy tay mơn trớn sợi tóc của nàng, Hạ Hầu Tà Nguyệt
trấn an nói: “Ngươi chỉ cần ở lại bên cạnh người ta là đủ rồi, cái gì
khác cũng không cần để ý.”
“Được.”Lam Như Nhật rất nhanh đem
phiền não quang sang một bên mà vui vẻ, mà theo đề tài mở ra, nàng thuận thế hỏi: “Vậy người nhà của ngươi đâu? Ta khi nào thì cùng với bọn họ
gặp mặt?”
“Ta không có người nhà.” Câu hỏi của nàng làm cho Hạ
Hầu Tà Nguyệt hơi hơi ngừng một chút, rồi sau đó nói tiếp theo: “Bọn họ
đều đã qua đời.”
Tuy rằng như thế, nhưng hắn cũng không cảm thấy
thương cảm. Với hắn mà nói, song thân kỳ thật không khác người xa lạ,
tồn tại hoặc không tồn tại căn bản không có gì khác biệt. Bởi vậy, vẻ
mặt Lam Như Nhật giờ phút này làm hắn có chút bất đắc dĩ cười.
“Không cần lộ ra loại vẻ mặt này, này có ý gì.”
“Nhưng là một mình không phải thực cô đơn sao?” Lam Như Nhật nghĩ đến chính
mình bên người ít nhất còn có Tiểu Tri, nhưng hắn lại không có, điều này làm cho nàng không khỏi toát ra thương cảm đối với hắn.
“Làm sao có thể.” Hạ Hầu Tà Nguyệt cười cười. Còn có một đống người ở bên cạnh
chờ được giữ lại, hắn chỉ muốn một mình là tốt rồi, bởi vì là nàng, hắn
mới đánh vỡ nguyên tắc của chính mình.
“Không đề cập tới chuyện
này, uống thử xem.” Không muốn làm cho đề tài liên tục, Hạ Hầu Tà Nguyệt múc chén canh ngọt trên bàn đưa tới bên miệng nàng, ở ngay khi nàng
uống xong liền hỏi:
“Uống ngon không?”
“Ừ!” Lam Như Nhật
gật đầu, tư vị ngọt uống vào làm cho nàng rất nhanh đã bị dời đi lực chú ý, tự nhiên cũng đã quên chủ đề một khắc trước đang nói, thân thủ tiếp
nhận canh ngọt, vui vẻ uống hết.
Nhìn Lam Như Nhật, trong mắt Hạ Hầu Tà Nguyệt đối nàng tồn tại sủng nịch. "Dính vào" Nói xong, Hạ Hầu Tà Nguyệt đưa tay thay nàng lau đi nước canh dính trên mép môi, cử chỉ ưu nhã tự nhiên, không có nửa điểm không được tự
nhiên.
"Cám, cám ơn. . . . . ." Ngón tay nhẹ nhàng khẽ vuốt qua
làm cho Lam Như Nhật cảm giác hai gò má có chút nóng lên, sự quan tâm
của Hạ Hầu Tà Nguyệt luôn khiến cho nàng không biết phải làm sao.
Nàng phát hiện từ sau khi mình gặp được Hà Hầu Tà Nguyệt, thì luôn luôn lộ
ra rất nhiều phản ứng bình thường không có, như là hành động của hắn mới vừa rồi vậy, mặc dù biết thỉnh thoảng cũng có một chút như vậy, nhưng
lại cho nàng cảm giác lại hoàn toàn khác biệt. Khác với vẻ mặt bất đắc
dĩ của Cân Tiểu Tri kia giống như là hết cách với nàng, Hạ Hầu Tà Nguyệt đối với nàng càng thêm cưng chìu, cũng sẽ không cảm thấy ghét, nhưng
lại làm cho nàng cảm thấy xấu hổ.
Đây là đại biểu hắn đối với nàng mà nói là rất đặc biệt