
iường Hạ Hầu Tà
Nguyệt không thể đem ánh mắt trên người nàng dời đi, lại không nỡ làm
nàng thức dậy, cũng không nguyện đem tay buông ra.
Hắn chưa bao
giờ từng quên đi nàng, hắn vẫn đều nhớ rõ người kia đối hắn cười, nói
thích dung mạo của hắn chính này nữ oa. Không thể phủ nhận, khi đó khi
hắn phát hiện nàng biến mất không thấy, từng cảm thấy tức giận, càng dỗi quyết định, nếu nàng bỏ lại hắn, kia hắn cũng không cần nàng.
Nhưng lập tức một lần trăng tròn lại làm hắn chán ghét lại tiếp tục đến, hắn
cũng không tự chủ nhớ tới nàng tươi cười nói thích ánh mắt và màu tóc
của hắn, không hiểu sao lại mang cho hắn an ủi, cho nên trong đầu hắn
bắt đầu có ý nghĩ muốn gặp lại nàng, nhưng theo thời gian lớn dần, hắn
hiểu được sự thật kỳ vọng trong lúc đó là rất khó thực hiện.
Hắn
ngay cả nàng tên gọi là gì cũng không biết, dưới loại tình huống này,
muốn tìm đến nàng quả thực như mò kim đáy bể, huống hồ có khả năng nàng
sớm đã quên hắn, kia hắn chẳng phải là không chờ? Bởi vậy, hắn học buông tha cho, dần dần, hắn cảm thấy có thấy hay không được đến nàng cũng
không quá cách biệt.
Ít nhất tại đây lúc trước hắn cho rằng là như vậy.
Nhưng khi hắn thật sự lại nhìn thấy nàng, hắn lập tức biết kia hết thảy đều
là giả ; Ở trong lòng hắn, hắn kỳ thật chưa bao giờ từng buông tha cho ý nghĩ đó. Như vậy mãnh liệt tình cảm, thúc đẩy hắn vô luận như thế nào
cũng không nguyện lại để cho nàng rời đi; Hắn thế này mới sáng tỏ,
nguyên lai chính mình đã có tình cảm với nàng nhiều không thể cắt bỏ
được.
“Tuyệt không để cho ngươi lại có cơ hội rời đi khỏi ta, ngươi là của ta.”
“Uhm......” Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, ánh sáng chói mắt làm cho nàng
vẫn nhắm mắt lại và năm ở trên giường Lam Như Nhật nhíu mày lại, nhịn
không được xoay cái thân, ý đồ tìm vị trí thoải mái hơn.
Hả! Trời tựa hồ trở tối......
Mơ hồ cảm giác có chút là lạ, nhưng nàng hoàn toàn không nghĩ nhiều, xê
dịch thân mình, tựa như bình thường giống nhau giơ tay ôm lấy vật mềm
mại giường cọ xát.
Cứng rắn cứng rắn.... Cuối cùng nhận thấy được không thích hợp, thiếu vật mềm mại than quen xúc cảm, Lam Như Nhật rốt
cục mở mắt ra nhìn xem là chuyện gì xảy ra.
Tường?
Mở ra
mắt đang nhắm, ý thức chưa hoàn toàn thanh tỉnh, nàng ánh mắt hoang mang hướng lên trên di, đột nhiên đập vào mắt một khuôn mặt làm cho nàng
trợn trừng mắt.
“Tà Nguyệt?” Vẻ mặt ngây người. Lam Như Nhật trong lúc nhất thời chưa nhận ra Hạ Hầu Tà Nguyệt.
Khác với tối hôm qua, giờ phút này ở trước mắt nàng bọ dáng không còn màu
mắt tím và mái tóc ánh bạc, mà là hồi phục bộ dáng tóc đen mắt đen lúc
nàng mới thấy hắn.
“Sớm.” Đem tóc rũ trên mặt nàng vuốt về sau, Hạ Hầu Tà Nguyệt cúi đầu hôn lên môi nàng.
“Sớm.” Đối mặt hắn tươi cười, ý thức của Lam Như Nhật sau một hồi mới quay lại vội mỉm cười.
“Ngươi lại biến trở về như cũ bộ dáng.” Kéo dài cuối câu, nàng cảm thấy cực kỳ khó tin, khó có thể tin trên đời thực sự có người có thể như vậy đổi
tới đổi lui.
“Đã cảm thấy sợ hãi sao?” Tay khẽ vuốt hai gò má nàng, Hạ Hầu Tà Nguyệt hỏi.
“Vì sao? Mặc kệ ngươi là bộ dáng nào ta đều thực thích nha, hơn nữa như vậy rất lợi hại không phải sao?” Không có tự hỏi nhiều lắm, Lam Như Nhật
đơn thuần đáp. Đối nàng mà nói, có hai loại diện mạo của Hạ Hầu Tà
Nguyệt cùng những người khác cũng không có khác biệt quá lớn, tự nhiên
không có cách sợ hãi.
“Ngươi thật là kỳ quái.” Trừ bỏ nàng, rốt
cuộc không có người sẽ nói như vậy; Mà cứ việc Hạ Hầu Tà Nguyệt như vậy
hình dung nàng, nhưng hắn nhìn về phía Lam Như Nhật ánh mắt cũng là dị
thường ôn nhu.
“Phải không?” xoa xoa má, hắn trong lời nói làm
cho Lam Như Nhật không khỏi hoài nghi chính mình có phải hay không thực
sự như vậy kỳ quái. Nhưng nàng cũng không có nghĩ lâu lắm, bởi vì rất
nhanh nàng liền phát hiện đến một sự kiện khác sớm nên chú ý tới lại xem nhẹ, vẻ mặt hoang mang mở miệng: “Ngươi làm sao có thể ngủ cùng với
ta?”
“Ngươi không nhớ rõ sao? Tối hôm qua sau khi ngươi mệt ngủ,
tay vẫn cầm lấy tay áo ta không buông, ta không nỡ đánh thức ngươi, cho
nên liền biến thành như bây giờ.” Hạ Hầu Tà Nguyệt mặt không đỏ, hơi thở không gấp nói, tay ôm nàng như trước, đối với lời nói dối của mình
không có gì chột dạ.
“A? Đúng, xin lỗi!” sau khi hiểu ý trong lời nói của hắn, Lam Như Nhật cuống quít giải thích, không nghĩ tới tối hôm qua chính mình cư nhiên gây cho hắn phiền toái lớn như vậy.
“Nhật Nhi, ngươi thật đáng yêu.” Nàng bộ dáng luống cuống tay chân làm cho Hạ Hầu Tà Nguyệt nhịn không được cười ra tiếng, liền đem tay chặt chẽ ôm
trọn nàng ở trong lòng.
“Tà Nguyệt, như vậy ta không thể cử động.” Lam Như Nhật vặn vẹo thân mình; Ở hắn ôm ấp, nàng hận bản thân không thể nhúc nhích.
“Vậy ngoan ngoãn ở lại trong lòng ta.” Như trước không có ý định buông tay, Hạ Hầu Tà Nguyệt bá đạo công khai biểu thị.
“Nhưng là ta phải đem giường trả lại ngươi gấp a.” Nàng đã muốn chiếm lấy hết cả đêm, làm sao có thể lại lại không đi.
“Không cần trả, của ta chính là của ngươi.” Nghe thấy lời Lam Như Nhật nói, Hạ Hầu Tà Nguyệt nhíu mà