
ừ nhỏ đã đọc qua không ít sách vở. Nghe cha
nói chuyện một hồi thật ra cũng hiểu hơn phân nửa. Biết Cổ Vưu Chấn lần
này đi kinh thành chỉ sợ là lành ít dữ nhiều, nhất thời trong lòng lại
có chút than thở.
Cận gia tẩu tử cũng nghe không hiểu cái gì là
chuyện tranh quyền đoạt vị. Nhưng cũng từ sắc mặt cha đứa nhỏ nhìn ra
đại sự không ổn. Nàng là một người nữ tắc không hiểu những chuyện đó,
chỉ có thể cúi đầu nghe phu quân mình tiếp tục nói cái gì đó.
“Ngươi mới vừa nói, phu quân ngươi muốn lên kinh?” cha nàng lại hỏi.
Cận Liễu Liễu tinh thần đang thần du, bị nương nàng đẩy một phen, mới đáp:
“Đúng vậy, hắn nói muốn đi kinh thành làm chuyện gì đó.”
“Hắn không quản tất cả mọi người để cho họ chạy nạn?”
“Nguyện ý đi, đều đi rồi. Còn những người không chỗ đi, liền đi theo đại quản gia về trang trại ở nông thôn.”
“Vậy phu nhân hắn đâu?”
“Thiếu phu nhân về nhà mẹ đẻ, nhị thiếu phu nhân hình như cũng đi rồi.”
“Vậy ngươi như thế nào lại trở lại đây?”
“Là, là hắn nói: chúng ta có thể đi một người là tốt một người. Ta chính rất nhớ nhà nên quyết định về nhà.”
Cha nàng vừa nghe lời này, sắc mặt nhất thời biến đổi: “Quả thực là hồ nháo!”
Cận Liễu Liễu cùng mẫu thân nàng đồng loạt sợ tới mức thân mình run run.
Phải biết rằng cha nàng tuy rằng bệnh lâu ở trên giường. Nhưng là người
nghiêm túc chính trực. Trưởng thôn thường xuyên đến thỉnh giáo hắn hỗ
trợ giải quyết những tranh cãi trong thôn, tại thôn này là người có uy
vọng.
Nhưng cha nàng bởi vì tính tình hòa hoãn, rất hiếm khi cùng người tức giận, lần này xuất khẩu huấn nhân*, sắc mặt vàng như nến đều
đỏ lên, hiển nhiên là động chân khí. Cho nên Cận Liễu Liễu cùng Cận gia
tẩu tử đều sợ hãi nhảy dựng.
*xuất khẩu huấn nhân: nói ra lời giáo huấn người khác
” Cha đứa nhỏ, hảo hảo! Ngươi trăm ngàn đừng nóng giận. Nếu chọc tức thân mình thì phải làm sao bây giờ.” Cận gia tẩu tử sợ hắn bệnh phát, nhanh
chóng khuyên nhủ.
Cha nàng “Khụ khụ khụ” ho khan một chút, Cận gia tẩu tử đi qua xoa nhẹ ngực hắn một hồi lâu mới dần dần bình phục xuống.
“Ngươi bảo ta như thế nào có thể không tức giận? Tổ tiên Cận gia ta bình sinh
mặc dù không học nhiều lắm nhưng dạy nữ nhi này cũng là hao phí rất
nhiều tâm tư. Hiện tại phu gia nàng gặp nạn, nàng chẳng những không hiểu tùy hậu tả hữu, cư nhiên một người ham hưởng lạc chạy về nhà mẹ đẻ, vứt bỏ hết nhân nghĩa đạo đức ta dạy nàng, nàng đã quên hết không còn một
mảnh! Ngươi bảo ta như thế nào có thể không tức giận?”
Chưa nói
hết hai câu, hắn lại ho khan một trận. Cận Liễu Liễu cúi đầu, đi lại bàn rót một chén nước ấm đi đến bên giường, đưa cho cha nàng: “Cha, người
uống nước trước.”
Cha nàng vốn định tiếp tục giáo huấn nàng, giương mắt lên thấy ánh mắt thân thiết của khuê nữ, liền cảm thấy hạ hỏa ba phần.
Hắn uống nước xong, thở dài, tiếp tục nói: “Cha không phải trách ngươi,
chính là tại thời điểm này ngươi lại trở về nhà. Ngày sau người khác
nhất định sẽ chỉ trích ta giáo nữ vô phương, sinh ra đứa nhỏ vong ân phụ nghĩa. Cha ngươi làm sao không đau lòng? Không hy vọng ngươi bình an
sống? Bây giờ ngươi nhìn xem phòng ở nhà chúng ta, nhìn xem cha, nếu
không có Cổ thiếu gia khẳng khái mời đại phu, trọng nghĩa khinh tài, cha ngươi sợ là không sống được đến bây giờ!”
Cận Liễu Liễu cả kinh, mạc danh kỳ diệu nhìn về phía cha nàng: “Cha, người nói cái gì?”
Cha nàng tiếp tục nói: ” Phu quân ngươi mặc dù tuổi không lớn, lại thật là
trạch tâm nhân hậu, đối đãi với nương ngươi, lại không phản đối.”
Cận gia tẩu tử cũng bắt đầu ở một bên phụ họa nói: “Còn nói không phải sao? Ở thôn này ai không hâm mộ chúng ta được con rể tốt a. Tuy nói Liễu
Liễu nhà chúng ta phải đi làm thiếp nhưng cô gia lại một chút cũng không bạc đãi chúng ta.”
Cha mẹ nàng ngươi một lời, ta một lời nói một hồi lâu, Cận Liễu Liễu mới hiểu được, nguyên lai là Cổ Vưu Chấn mấy lần phái người đến nhà nàng, cho cha mẹ nàng rất nhiều ngân lượng. Còn mời
một vị đại phu đã từng cứu tánh mạng nàng tới xem qua bệnh cho cha nàng.
Cận Liễu Liễu trở về vội vàng, đến lúc này mới phát hiện nhà nàng trước kia rách tung toé nóc nhà, tất cả đều được thay ngói mới, vách tường cũng
đều trát phấn đổi mới hoàn toàn, trên nước sơn cửa cũng là nước sơn mới.
Gia cụ trong nhà nguyên bản thiếu tay gãy chân cũng đã đổi mới, xiêm y trên người cha mẹ so với trước kia cũng đều tốt hơn rất nhiều. Theo mẫu thân nàng nói, hiện tại hàng tháng, A Bảo cùng A Bối đều có thể được ăn
thịt. Ngay cả thuốc cha nàng uống so với trước kia đều tốt hơn rất
nhiều.
Cận Liễu Liễu mờ mịt nghe xong mọi chuyện, chỉ cảm thấy trong đầu thiên toàn địa chuyển .
Đây! Đây! Đây thật sự là Cổ Vưu Chấn nàng đã nhận thức sao?
“Cô gia tuy rằng thân thể yếu đuối, nhưng đối nhân xử thế là người tốt nhất a.” Cận gia tẩu tử còn đang cảm thán.
Cha Cận Liễu Liễu lại tiếp tục thở dài, nói: “Cha biết, tại thời điểm này
bảo ngươi trở lại, chỉ sợ thật là hung hiểm vô cùng. Nhưng Cổ gia hắn
đối với chúng ta ân trọng như núi. Hiện tại bọn họ gặp nạn ngươi như thế nào có thể làm một người sợ chết trốn trở