
này
sáng mai ta sẽ tới dọn dẹp.” Cận Liễu Liễu xoay người định bước vào nhà.
Lê Tuyền cầm cánh tay nàng: “Liễu Liễu, ta biết ta không xứng với ngươi.
Nhưng Lê Tuyền ta có thể thề cả đời này chỉ đối tốt với một mình ngươi,
cho dù tương lai ngươi có già, có xấu đi ta cũng vẫn chỉ thích một mình
ngươi!”
Cận Liễu Liễu nghĩ mình đã từng trải qua biết bao thăng
trầm mà vẫn còn có người nguyện ý đối xử như vậy với nàng, nhất thời chỉ cảm thấy ngũ vị tạp trần bất giác đau xót trong lòng.(rối loạn, lẫn
lộn, không thể giải thích được)
“Tuyền ca ca, ngươi hiểu lầm rồi là ta không xứng với ngươi. Một người tốt như ngươi nên tìm một cô nương trong sạch mới đúng.” Mặt trời đã ngả về phía tây, ở bên ngoài hoạt động cả một ngày Cổ Vưu Chấn cuối cùng cũng trở về phòng.
Ngọc trúc đã kêu phó dịch thắp lên ở trong sân rất nhiều đèn lồng, trong
phòng các góc cũng đều thắp rất nhiều đèn nến làm cho nơi nơi sáng trưng .
Cận Liễu Liễu không phải là chưa từng tiếp xúc với nơi nhiều
ánh sáng ôn hòa, vẫn cảm thấy dị thường mới mẻ. Dưới ánh sáng vàng nhạt, khuôn mặt nhỏ nhắn thoạt nhìn vui rạo rực, một đôi mắt to ôn nhuận, như là hai viên hắc bảo thạch, đẹp mặt cực kỳ.
Cổ Vưu Chấn đang ngồi ở một bên chờ hưởng dụng bữa tối, liếc mắt nhìn qua thấy Cận Liễu Liễu
thủy nộn nộn tiếu bộ dáng, chợt cảm thấy chấn động.
Hắn bởi vì
hàng năm giả bệnh, lại không thích Lý thị, chỉ có thể ngẫu nhiên làm bộ
như tinh thần rất tốt đi đến chỗ nhị thiếu phu nhân qua đêm, lại mỗi khi đều không dám tận hứng, sợ lộ ra sơ hở.
Vài năm gần đây bởi vì
có thể ra ngoài đi lại đi lại, cho nên mới may mắn bái phỏng một ít
thanh lâu danh hoa, thường ở đó đạt đến tư vị. Lại bất hạnh không thể đi thường xuyên, cho nên đại đa số thời gian chỉ có thể tích đầy mình
dương hỏa không chỗ phát tiết.
Hắn gọi Cận Liễu Liễu đến hầu hạ,
cũng không phải là có ý tứ gì. Thứ nhất là tiểu khuê nữ này tuổi tác quá nhỏ, thứ hai là hắn thích phong tình vạn chủng, như nhị di nương, cho
nên đối với cái đồ ngốc nghếch hồ đồ Cận Liễu Liễu cũng không có hứng
thú.
Tuy nhiên vừa rồi xem kỹ nàng mới thấy nàng mặc dù non nớt,
nhưng đã có một hương vị ngây ngô như nụ hoa chớm nở, làm cho Cổ Vưu
Chấn hưng vị tăng lên nhiều.
Dù sao nàng cũng là tiểu thiếp của mình, bãi quang không ăn, chẳng phải đáng tiếc?
Vì thế hắn thay đổi tư thế ngồi, lười biếng hướng nàng nói: “Lại đây.”
Cận Liễu Liễu thuận theo tiêu sái đi qua, còn chưa kịp dừng bước, đã bị hắn dùng bàn tay to lôi kéo, túm vào trong lòng, ngồi trên đùi.
Cận Liễu Liễu vô cùng kinh hách, chân tay luống cuống, khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng chốc đỏ lên: “Phu quân, chàng làm cái gì vậy?”
Cổ Vưu Chấn một tay cô trụ thắt lưng của nàng, chỉ cảm thấy thực mảnh mai, tựa hồ chỉ cần hơi dụng lực sẽ bị chặt đứt, không khỏi tâm ý bay cao,
tay kia thì xoa hai má nàng, lại cọ vài cái.
Quả nhiên tuổi còn
nhỏ cũng có chỗ tốt của tuổi nhỏ, làn da thật mềm mại tựa nước chảy, chỉ có cô gái tuổi dậy thì mới có thể có được.
Cổ Vưu Chấn đang tinh tế nghiệm hóa, Cận Liễu Liễu lại bị động tác liên tiếp của hắn làm cho
toàn thân không được tự nhiên, nổi hết tầng da gà này đến tầng da gà
khác, nói chuyện thanh âm cũng run run .
“Phu, phu quân, chàng, chàng..”
Cổ Vưu Chấn cười xấu xa: “Ta làm sao vậy?”
“Chàng đừng sờ thiếp, thiếp sợ ngứa.” Nàng thời điểm xuất giá rất vội vàng,
nương cũng chưa chuẩn bị cho nàng cái gì khuê nữ xuất giá “Yêu tinh đánh nhau đồ”, cho nên đối với việc nam nữ căn bản hoàn toàn không biết gì
cả.
Cổ Vưu Chấn lại sờ của nàng thắt lưng, sờ của nàng mặt, nàng
căn bản không biết đây là đang đùa giỡn nàng, lại cảm thấy như là lúc ở
nhà cùng bọn đệ đệ chơi đùa đâu.
Hắn lại không biết trong lòng
nàng là nghĩ như vậy, một đôi tay chẳng những không dừng lại, ngược lại
càng thêm được một tấc lại muốn tiến một thước, chuẩn bị cởi bỏ của nàng đai lưng, miệng nói ra những lời tự cho là phong tình: “Cảm thấy ngứa
sao? Gia không dừng lại, ngứa còn là ở phía sau kia. Đến lúc đó, nàng
trái lại còn cầu gia đừng dừng lại đi.”
Cận Liễu Liễu nghe mà hồ
đồ: thiếu gia như thế nào cùng bọn A Bảo giống nhau thích chơi loại trò
chơi này a? Nàng Cận Liễu Liễu từ vài năm trước đối với trò này đã không còn hứng thú, thiếu gia đã lớn như vậy, còn có tính trẻ con như vậy,
thật sự là không biết nói thế nào.
Tuy nàng là nghĩ như vậy, ngoài miệng cũng tuyệt đối không dám nói ra, chỉ có thể cắn môi dưới, không dám hé răng.
Cổ Vưu Chấn ngón tay thon dài ổn định, lại thực linh hoạt, cơ hồ là trong
nháy mắt, liền đem Cận Liễu Liễu ngoại sam, trung y đều cởi bỏ hết.
Lúc này đã gần đến cuối thu, tuy rằng trong phòng thực ấm áp, nhưng Cận Liễu Liễu lại vẫn rùng mình một cái.
Cổ Vưu Chấn thấy nàng run rẩy, bộ dáng sợ hãi rụt rè, chỉ cảm thấy hưng
phấn cực kỳ, vì thế đem nàng ôm càng chặt: “Lạnh? Gia ôm nàng vào buồng
trong lên giường sẽ không lạnh nữa.”
“Vì sao muốn đi lên giường?
Không phải còn chưa ăn cơm sao? Sớm như vậy đã buồn ngủ?” Lần này, nàng
là thật không rõ, theo bản năng liền mở miệng hỏi.
Cổ Vưu Chấn lơ đễnh,