Pair of Vintage Old School Fru
Quên Phải Yêu Anh

Quên Phải Yêu Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324110

Bình chọn: 9.5.00/10/411 lượt.

hống vào thành ghế bên tay lái phụ từ từ

quay đầu lại, nhìn thấy phía sau xe có một chiếc xe đậu ở đó. Dạo này,

xe dừng ở ven đường cũng có thể bị tông vào đuôi, thật là kì cục mà.

Thẩm Kiều sửa sang lại quần áo, mở cửa đi xuống xe. Đâm vào đuôi xe của

cô chính là một chiếc xe hơi của Đức, có phong cách mạnh mẽ, chủ xe đã

đứng giữa hai chiếc xe, khom người, cẩn thận quan sát chỗ hai chiếc xe

đụng vào nhau.

Nhìn thấy Thẩm Kiều, người này vội vàng đứng thẳng lên, mang theo vẻ áy

náy cười nói: "Thật sự xin lỗi, tôi vừa mới về nước, chưa quen với chỗ

đậu xe ở trong nước, không nắm chắc cự ly, thật sự xin lỗi."

Thẩm Kiều cúi người, nhìn qua một chút, cảm thấy cũng không có vấn đề gì.

Người này cẩn thận hỏi: "Cô xem, xử lý như thế nào thì được?"

Thẩm Kiều ngước mắt, lúc này mới bắt đầu quan sát chủ nhân chiếc xe kia. Anh ta rất cao, mặc bộ vest màu xám đậm phẳng phiu, đeo cặp kính không

gọng, ngũ quan thuộc loại lịch sự nho nhã, lúc này trên mặt là vẻ thành

khẩn và áy náy.

Thẩm Kiều phất phất tay nói: "Thôi, lần sau chú ý một chút là được."

Thẩm Kiều xoay người đi luôn, người này vội vàng sải bước đi vòng qua

trước mặt Thẩm Kiều, ngăn lại cô, nói: "Như vậy thì không được, tôi đâm

vào xe của cô, nên tôi phải hoàn toàn chịu trách nhiệm."

Thật sự là càng lúc càng kỳ quái, cô đã không truy cứu, anh ta còn cố

tình muốn bồi thường? Thẩm Kiều giơ cổ tay nhìn đồng hồ rồi nói: "Tôi

thật sự không có nhiều thời gian, hơn nữa xe cũng không có vấn đề gì

lớn, không cần truy cứu đâu."

Chủ xe lấy ra túi kẹp danh thiếp từ bên trong túi áo vest, lấy danh

thiếp ra rồi dâng lên bằng hai tay: "Đây là danh thiếp của tôi, cô có

thể gọi điện thoại cho tôi bất cứ lúc nào, cô yên tâm, tôi nhất định sẽ

phụ trách đến cùng."

Thẩm Kiều nhận lấy danh thiếp, tùy tiện gật đầu, hiện giờ trong đầu cô chỉ có duy nhất một suy nghĩ đó là đừng bị muộn họp.

"Bào Trác Văn, bác sĩ tâm lý." Sau khi Thẩm Kiều lên xe, cầm danh thiếp

lật qua lật lại, cũng không nhìn kỹ tiện tay ném vào trong ví da, khởi

động động cơ rời khỏi "Hiện trường tai nạn xe cộ".

Bào Trác Văn cất túi kẹp danh thiếp đi, nhìn chiếc xe màu trắng chậm rãi rời đi, thoạt nhìn vẻ mặt có hơi do dự và không chắc chắn, trong mắt

lóe lên ánh sáng rồi lại trở nên bình tĩnh.

Sau khi tan việc, Thẩm Kiều đi ngang qua siêu thị mua rất nhiều đồ ăn,

trên đường bị tắc rất lâu, lúc về đến nhà, dì giúp việc đã chuẩn bị xong đồ ăn, mẹ và Thịnh Hạ đang ngồi trong phòng khách xem ti vi.

Thẩm Kiều nghĩ, một năm qua khi không có cô ở đây, có lẽ ba mẹ và Thịnh

Hạ đã chung sống rất tốt, Thịnh Hạ có thể ngồi với mẹ, so với lần trước

gặp cô, tình hình chuyển biến tốt hơn rất nhiều

"Kiều Kiều đã về rồi à. Mau đến đây để mẹ nhìn một chút, lại gầy đi rồi

phải không?" Cố Hoa Lam mừng rỡ đứng lên từ ghế sa lon, lôi kéo cánh tay Thẩm Kiều, nhìn từ trên xuống, nhận xét, "Nhìn này khuôn mặt nhỏ quá,

lại gầy đi rồi."

Thẩm Kiều mím môi không nói, cúi người cho mẹ một cái ôm thật chặt. Tinh thần của mẹ sáng láng như vậy, đã bao nhiêu lâu cô không được nhìn thấy rồi? Một năm qua thực sự đã thay đổi rất nhiều, mà cô lại hoàn toàn bỏ

lỡ.

Thịnh Hạ cũng đứng lên, Thẩm Kiều nhìn cô ấy, trong lúc nhất thời có

phần luống cuống, cô không biết nên dùng cách nào để chào hỏi cô ấy. Lần cuối cùng bọn họ gặp nhau là lúc cô và ba bởi vì Dương Kiền mà nổi

tranh chấp, mà Thịnh Hạ lại đứng ngay ngoài cửa. Nghĩ kĩ lại cô thật sự

không xứng làm chị gái của cô ấy, hành động của cô lúc đó, đối với Thịnh Hạ mà nói, không thể nghi ngờ là rắc muối lên vết thương, nhưng cô vẫn

dứt khoát kiên quyết rời đi. Khi đó tâm lý còn có phần bình nứt không sợ mẻ, hoàn toàn không để ý đến suy nghĩ của Thịnh Hạ. Một năm qua, có mấy lần cô định chủ động liên lạc với Thịnh Hạ, lại sợ sẽ khiến Thịnh Hạ

đau lòng, cho nên lại thôi.

Thịnh Hạ cầm bình hoa đang đặt trên bàn trà lên, bên trong là một bó cây mã đề kiều diễm ướt át, cô ấy đưa cả bình hoa và lọ hoa cho Thẩm Kiều.

Thẩm Kiều nhìn hoa, lại nhìn Thịnh Hạ, hoàn toàn bối rối.

Cố Hoa Lam nói: "Chúng ta vừa mới đi ra ngoài, đi ngang qua một tiệm bán hoa, Thịnh Hạ chủ động đề xuất muốn mua một bó hoa tặng con."

Thẩm Kiều hơi run rẩy nhận lấy bình hoa, nhìn mấy cành cây mã đề xinh

đẹp, nước mắt không hề có điềm báo trước rơi xuống. Thẩm Kiều đến gần

Thịnh Hạ, một tay ôm lấy cô ấy, cố gắng kìm nén cảm xúc muốn òa lên.

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi." Thẩm Kiều ôm lấy Thịnh Hạ, liên tục nói xin lỗi.

Đối với chuyện này,Thịnh Hạ cũng không có nhiều phản ứng, nhưng mà Thẩm

Kiều cảm nhận được cô ấy cứng ngắc lại trong thoáng chốc.

Thịnh Hạ nói: "Dì đã chuẩn bị xong thức ăn, chúng ta đi ăn cơm đi."

Cố Hoa Lam lau sạch nước mắt, gật đầu nói: "Đúng, ăn cơm trước. Hôm nay, tất cả đều là món ăn con thích ăn, đi công tác bên ngoài nhất định là

không ăn cơm cẩn thận, như thế này đi, lát nữa bảo dì hầm một nồi canh,

bồi bổ cho con thật tốt."

Thịnh Hạ vẫn giống một năm trước, không nói nhiều, nhưng mà có thể nhìn

thấy, cô ấy sẽ lắng nghe, không giống như trong quá khứ, cứ