The Soda Pop
Quên Phải Yêu Anh

Quên Phải Yêu Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324204

Bình chọn: 8.5.00/10/420 lượt.

như không ở

cùng một thế giới với bọn họ.

Trên bàn cơm nhắc tới Thẩm Du, Cố Hoa Lam nói Thẩm Du đã trở lại hai

lần, công việc của cậu ấy rất bận, lúc nào cũng về rất vội vã, nói đến

đây, Cố Hoa Lam không nhịn được than thở: "Thẩm Du cũng không còn nhỏ,

nhiều năm như vậy cũng không có bạn gái, từ sáng đến tối chỉ biết đến

công việc, cứ kéo dài như vậy thì làm sao bây giờ?"

Dường như trong nháy mắt, Thẩm Kiều nhớ đến giọng nói ngọt ngào của cô

bé Sese đáng yêu kia, nhưng mà nghĩ lại, con gái nhà người ta vẫn là vị

thành niên thì phải.

"Nghĩ gì thế? Vui vẻ như thế?"

"Không có gì, " Thẩm Kiều vội thu hồi nụ cười, vuốt vuốt tóc: "Nếu như

muốn gặp Thẩm Du, con có thể chịu trách nhiệm đưa mẹ đi, khi nào muốn về thì sẽ bảo nó đưa mẹ về, được không?"

Cố Hoa Lam gật đầu, trên mặt xuất hiện ý cười: "Chủ ý này không tệ, Thịnh Hạ cảm thấy thế nào?"

Đôi đũa trong tay Thịnh Hạ dừng lại một chút, ngẩng đầu lên khẽ cười cười.

Sau bữa cơm chiều, Thẩm Kiều định rời đi luôn, cô sợ rời đi muộn sẽ đụng phải ba mình. Cố Hoa Lam lại có thái độ cứng rắn yêu cầu Thẩm Kiều ở

lại, biết Thẩm Kiều có điều băn khoăn, nên bà nói Thẩm An tối nay sẽ

không về.

Thẩm Kiều cũng không muốn mẹ thất vọng, quả thực cô cũng có chút luyến

tiếc, phiêu bạt lâu như vậy, đối với cô mà nói dù thế nào thì gia đình

vẫn là bến cảng cho cô trú ngụ. Cô lệ thuộc vào nơi này, không hề muốn

buông bỏ.

Thịnh Hạ gõ cửa phòng Thẩm Kiều, không có tiếng trả lời, cô liền khẽ đẩy cửa ra. Trong tay Thịnh Hạ bưng một khay nhỏ bên trên đặt một cốc sữa

nóng, còn có một phần trái cây nhỏ, đó là đồ dì chuẩn bị cho hai cô.

Thẩm Kiều cũng không ở trong phòng, Thịnh Hạ để cái khay lên bàn sách,

lúc định chuẩn bị rời đi, thì nhìn thấy góc của một chiếc danh thiếp bị

đè dưới quyển tạp chí. Thịnh Hạ nhẹ nhàng rút danh thiếp ra, thấy được

hình dáng của nó. Hai mặt được in cả tiếng Anh và tiếng Trung, trên tấm

danh thiếp mau nâu còn có những hoa văn tối màu.

Nghe thấy tiếng Thẩm Kiều đi ra khỏi phòng tắm, Thịnh Hạ không chút hoang mang cầm thấy tấm danh thiếp.

Thẩm Kiều chưa kịp lau tóc đi vào phòng ngủ, nhìn thấy Thịnh Hạ lúc đầu

cô còn sững sờ, ngay sau đó nở nụ cười: "Còn chưa ngủ à?"

Thịnh Hạ nói: "Em mang hoa quả cho chị, giờ về phòng đây."

Thẩm Kiều nhìn thấy cái khay được đặt trên bàn sách, cực kì cảm động, "Cám ơn, Thịnh Hạ."

Thịnh Hạ cười cười, cúi đầu ra khỏi phòng.

"À. . . . . ." Thẩm Kiều có phần hoang mang, nói: "Ngày mai có muốn cùng đi ra ngoài ăn cơm với chị không? Hiện giờ ai cũng biết em là em gái

chị, nên em cũng chính là bạn bè của bọn họ, bọn họ cũng muốn được gặp

em."

Thịnh Hạ dừng lại ở cửa, đưa lưng về phía Thẩm Kiều, chậm rãi lắc đầu.

Thẩm Kiều cũng cảm thấy đề nghị này thực sự thối nát, cô muốn chủ động

hòa hoãn quan hệ với Thịnh Hạ, lại rối loạn hoang mang, không biết làm

thế nào cho đúng.

Dương Kiền kết thúc công việc sớm một chút, quay về nhà lớn, nhưng hai

ông bà nhà họ Dương bởi vì phải đi xã giao nên về nhà rất khuya, Dương

Kiền mang bàn cờ của ông già ra phòng khách tự đánh cờ một mình.

Trong phòng khách nghe thấy tiếng tắt động cơ, Dương Kiền vội ném quân cờ xuống, vui vẻ chạy ra nghênh đón.

Biết Dương Kiền trở lại, phản ứng đầu tiên của hai ông bà là "Vô sự bất

đăng tam bảo điện", vậy mà hôm nay anh không chỉ quay về, còn đặc biệt

ra ngoài cửa tiếp đón, chuyện này chắc chắn là có liên quan đến Thẩm

Kiều. Hai ông bà nhìn nhau, trong bụng đều đã sáng tỏ.

Điền Ngữ Hồng nói: "Có chuyện gì, nói đi."

Dương Kiền ngồi đối diện với bà, vẻ mặt nghiêm túc, mắt sáng như đuốc,

sống lưng thẳng tắp, hắng giọng tuyên bố: "Con muốn xin phép kết hôn."

Ba Dương vừa nghe thấy vậy liền vui vẻ ra mặt: "Kết hôn là chuyện tốt!"

Điền Ngữ Hồng hắng giọng một cái, quay đầu lại trợn mắt nhìn bạn già một cái, rồi tiếp tục nhìn con trai, "Đối tượng là ai ?"

Dương Kiền không chút do dự trả lời: "Thẩm Kiều"

"Không đồng ý." Câu "Không đồng ý" này của Điền Ngữ Hồng giống như đã

được chuẩn bị trước, chỉ chờ Dương Kiền nói ra tên tuổi của Thẩm Kiều.

Dương Kiền có vẻ đã sớm ngờ tới tình huống này, nói với vẻ mặt bình

tĩnh: "Con cũng không mong mẹ sẽ đồng ý ngay lập tức, bây giờ con nói

với mẹ để mẹ có đủ thời gian để suy xét. Thật ra thì cũng vậy thôi, sớm

muộn gì mẹ cũng phải đồng ý, đồng ý sớm một chút, chúng ta cũng đỡ tốn

sức, mẹ cảm thấy thế nào?"

"Chuyện này không có gì phải suy xét cả, cũng không có gì để nói," Điền

Ngữ Hồng nói cực kì thẳng thừng, ngay sau đó lại bổ sung thêm: "Con gái

ruột thịt mang thai mười tháng nói ném liền ném, con gái do người như

thế, mẹ cũng không dám rước về nhà, cũng không thể sống chung được, mưa

dầm thấm đất ai dám đảm bảo sau này Thẩm Kiều có làm ra chuyện quá quắt

hơn hay không, vì để ngừa ngộ nhỡ, phải ngăn chặn tận gốc." Hai tay Dương Kiền vịn đầu gối đứng lên, nhìn mẹ mình từ trên cao xuống, khẽ thở dài nói, "Nói nhiều cũng vô ích thôi, ngắn gọn một câu, không

phải là Thẩm Kiều con không cưới. Dĩ nhiên, ngài là mẹ, nên con không

thể bất hiếu, lời của ngài con cũng sẽ nghe,