
o phòng tắm và cắt tóc tôi.
Phòng tắm lạnh lẽo. Quạt thông gió đang quay. Căn phòng chật hẹp nhưng trần
nhà lại khá cao, đến mức cảm giác như tất cả mọi âm thanh đều vang vọng
trên đỉnh đầu vậy. Gạch lát nền sứt sẹo, mặt trong bồn tắm nham nhở
những vết xước.
- Mi đã làm những gì?
Tay người đàn ông cầm
một cái kéo giống hệt cái ông ta đã dùng để cắt vụn váy lót của tôi. Ông ta cũng khiến nó phát ra những âm thanh ghê rợn xé toạc không trung như lúc đó. Cứ mỗi khi những âm thanh ấy dội lại là màng nhĩ tôi lại rung
lên.
Tôi biết cái kéo đó sắc như thế nào. Chỉ cần lưỡi kéo khẽ
chạm vào viền váy là cái váy lót rách ra ngay. Nó không thể kháng cự
lại. Ông ta không cần dùng sức mà vẫn có thể lột trần tôi ra một cách dễ dàng.
- Mi đã quyến rũ thằng cháu yêu của ta, mi biết mi đã làm gì không hả?
Người đàn ông nắm lấy búi tóc tôi. Những sợi tóc vẫn được búi gọn gàng của tôi trong nháy mắt đã tung ra, xòa xuống mặt.
- Để ta cho mi biết. Ta sẽ làm thế này. Làm thế này đấy!
Một lần nữa người đàn ông túm tóc tôi lôi đi kéo lại. Da đầu tôi căng lên.
- Dừng lại! - Tôi hét lên. Chân tôi đập vào bồn rửa mặt, mạng sườn va vào bồn tắm. Da đầu tôi như sắp bị tróc ra khỏi hộp sọ.
- Cháu xin bác, bác dừng lại đi! Đau, đau lắm...
Lưỡi kéo sắc lạnh chạm vào đầu tôi. Tóc rơi thành từng mớ trước mắt tôi. Dầu trà đã bốc hơi hết khiến tóc tôi khô xác. Người đàn ông khua kéo hết
lần này đến lần khác. Tóc tôi rơi rụng dần. Tới mức tôi nghĩ có khi
chẳng còn sợi nào trên nữa, thế nhưng ông ta vẫn không dừng. Ông ta
không tha thứ cho tôi.
- Cháu xin lỗi. Cháu sẽ không làm thế nữa.
Cháu xin lỗi mà. - Tôi lặp đi lặp lại. Dịch giả không trả lời. Tôi chợt
nhận ra rằng vì muốn bị ông ta trừng phạt nên tôi đã thú nhận chuyện với gã cháu. Không biết chừng việc tôi rủ hắn về Hoa Diên Vỹ cũng là vì
thế.
Tóc bám hét vào môi, vào vú, vào lông mu của tôi. Tôi phủi
mãi nhưng nó vẫn dính chặt. Tóc cũng dính cả vào đôi tay cùng bộ vest mà người đàn ông vẫn tự hào. Bên ngoài cửa sổ chỉ toàn một màu đen. Nước
mưa chảy thành dòng trên mặt kính.
Cái kéo tuột khỏi tay người đàn ông, rơi xuống sàn. Ông ta khuỵu gối, thở hắt ra rồi ho húng hắng. Cả
hai im lặng một hồi lâu. Tôi định sờ thử xem đầu mình thế nào, song
không đủ dũng khí để làm chuyện đó. Hai tay tôi run lẩy bẩy.
Vòi
hoa sen được vặn hết cỡ. Nước nóng chảy ra xối xả. Những sợi tóc cố bám
vào khe gạch lát nền và giá để xà phòng như muốn trêu ngươi, nhưng rồi
cũng trôi theo dòng nước. Tôi không thể tin nổi đấy là thứ vẫn mọc trên
đầu mình từ trước tới giờ. Từng sợi từng sợi trông hệt như những con ký
sinh trùng, dài, mảnh và đen. Chúng quấn vào nhau, quằn quại tìm đường
thoát thân, cuối cùng tất cả đều bị nước cuốn trôi đi hết.
Dịch
giả xối vòi hoa sen về phía tôi. Tôi lùi lại góc phòng và quay mặt đi
song ông ta vẫn cầm vòi đuổi theo. Tôi không mở mắt, cũng không kêu lên
được. Nước vào mũi, vào tai khiến tôi không thở nổi.
- Thế nào? Nóng hơn nữa nhé?
Dịch giả xoay cái núm điều chỉnh nhiệt độ. Những sợi tóc không trôi được ứ
lại trên miệng cống thoát nước. Tất cả đều đã ngừng thở. Tôi cảm giác
mình giống như con chuột bị chết đuối kia.
Đến khuya thì mất điện. Khi không còn ánh sáng tiếng gió nghe càng gần hơn. Mưa không có vẻ sẽ
ngớt. Dịch giả thay bộ đồ bị ướt ra. Không biết lần này ông ta sẽ mặc bộ vest nào, thắt cái cà vạt nào nhỉ? Tối quá nên tôi nhìn không rõ. Tôi
vẫn nguyên bộ dạng trần truồng. Bàn làm việc, bàn uống nước, bàn ăn, mỗi nơi ông ta cắm một cây nến. Đồ ăn ông ta dọn ra màu vàng cam, và nhão
nhoét. Ông ta múc nó ra một cái đĩa phẳng và đặt trên nền nhà. Tôi bò
bằng tứ chi, vươn cổ ra rồi lấy lưỡi liếm. Không dễ chút nào, thức ăn
trào ra từ khóe miệng tôi, cổ tôi biến thành màu vàng cam. Dịch giả
không nói lời nào, cũng không uống nước, mà chỉ ngồi đó chăm chú nhìn
tôi.
Tôi thận trọng nhìn lên giá sách, cố gắng không để bị phát
hiện. Tôi liếc nhìn bộ dạng của mình phản chiếu trong tắm kính. Trong
ánh sáng màu trắng sữa, đầu tôi trông vừa thảm thương vừa buồn cười.
Trông giống như con chim non chưa mọc đủ lánh. Tóc tôi bị cắt ngắn, bù
xù. Những sợi tóc tua tủa về mọi hướng, đôi chỗ xoắn lại với nhau. Tôi
chớp mắt, không tin đấy chính là mình. Tôi lấy lưỡi liếm môi.
- Ăn nhanh lên! - Ông ta nói.
Nến cháy bừng bừng. Mẹ tôi sẽ không còn có thể búi tóc tôi được nữa. Và bà
cũng không thể xoa dầu trà lên đầu tôi. Vụn tóc còn sót lại rơi lả tả
xuống đĩa. Những sợi tóc đen nhỏ bé vương vãi trên nền màu vàng cam. Tôi lấy lưỡi liếm chúng lên rồi nuốt.
Một đêm dài. Tôi có cảm giác
mình đã đứng trên boong tàu và ngắm những đám mây của buổi hoàng hôn từ
cách đây rất lâu rồi. Sau lần đó bình minh không đến nữa, mà một đêm mới lại bắt đầu. Biển, thị trấn, cả đồng hồ hoa, cả Hoa Diên Vỹ, tất cả
những thứ của thế giới ngoài kia đã bị bão cuốn bay đi hét.
Tôi
chìm đắm đầy thèm khát trong vô số những tổn thương và tủi nhục mà người đàn ông này gây ra cho tôi. Tất cả diễn ra dưới những ngọn nến. Chỉ có
con chuột nổi lềnh bềnh trong