
chiều chuộng
tí nhưng tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện ác độc như vậy! Nhất là trong
tình huống con bé biết Vân Thường đang mang thai nữa!
Vả lại, bình tĩnh mà nói, cho dù con bà là chủ mưu sai khiến Vân
Quang Phương bắt cóc Vân Thường thì sao, hiện tại không phải Vân Thường
bình an vô sự rồi à? Huống chi nếu Vân Quang Phương không muốn, con bà
có xui khiến gì cũng vô dụng!
Vì thế sau khi cảnh sát hình sự tới, thái độ của Bùi phu nhân đặc biệt cứng rắn, căn bản không cho họ đụng tới Bùi Văn Văn.
Nhà họ Bùi là gia đình ra sao, chồng bà tuy bây giờ đã nghỉ hưu nhưng dẫu sao cũng từng là nhân vật quan trọng trong quân đội, tuy còn chưa
so được với thượng tướng Lục nhưng che chở con gái mình thì dư sức.
Với lại mình và Lục phu nhân như chị em ruột bao nhiêu năm nay, cùng
nhau vượt qua nỗi đau khổ vì chồng sống chết không rõ, lại giúp đỡ nhau
đi tới ngày nay, chẳng lẽ còn không bằng một con bé mới vào cửa nhà họ
Lục chắc?
Bùi phu nhân tin chắc Lục phu nhân chỉ làm ra vẻ, muốn hù dọa Bùi Văn Văn thì không lo ngại gì nữa. Vừa cương quyết không cho hình sự tới gần thêm một bước vừa đưa mắt cầu xin Lục phu nhân, hi vọng bà làm đến đó
là thôi.
Song Lục phu nhân không mảy may động lòng, mặt lạnh như băng “Chị
Vương, chị muốn cản trở người thi hành công vụ à? Muốn anh Bùi tuổi già
còn không giữ được khí tiết sao?”
Mỗi năm thời điểm này trung tướng Bùi sẽ quay về quê nhà ở Đông Bắc ở một thời gian, rèn luyện sức khỏe, hiện giờ không có nhà. Còn may mà
ông không ở, nếu ông biết chuyện này, dám đánh chết tươi Bùi Văn Văn
lắm.
Bùi phu nhân nghe Lục phu nhân nói mà giật mình, lập tức hiểu được
lần này Lục phu nhân không nói chơi. Trong lúc bà ngẩn người, đội hình
sự đã nắm bắt thời cơ, dẫn độ Bùi Văn Văn lên xe cảnh sát, nghênh ngang
đi mất.
Bùi phu nhân ngây ngốc nhìn cổng, đau lòng ứa máu, tiếng con gái kêu
khóc vang vọng bên tai, con gái bà yêu thương hơn hai mươi năm đã bao
giờ chịu tội thế này?
Nhưng bà nói tốt nói xấu cỡ nào, thậm chí cuối cùng còn trở mặt, Lục phu nhân và thượng tướng Lục đều không hề lay chuyển.
Cứng mềm đều không xong, Bùi phu nhân không dám kinh động trung tướng Bùi, đành gọi điện cho Bùi Quân, kêu anh về ngay trong đêm, ngày hôm
sau liền dắt anh tới cổng bệnh viện chặn người.
“Cô Vương làm gì thế?” Lục Diệp kéo Vân Thường ra sau che chở cô, sầm mặt nhìn Bùi phu nhân, thuận tiện liếc Bùi Quân đứng bên, ánh mắt nhất
thời lạnh thêm.
Bùi Quân cũng bất đắc dĩ, tuy anh cảm thấy em gái mình nên bị dạy dỗ
một lần, nhớ cho lâu nhưng mẹ anh khóc van xin anh, sao anh không tới
cho được?
Huống hồ cô bé con mới bao lớn, nghĩ được ý đồ như thế phỏng chừng do xem phim quá nhiều, hù dọa là được rồi. Nếu nhốt vào tù thật thì quá
đáng quá.
“Tiểu Lục à, cô Vương nhìn cháu lớn lên từ bé, thương cháu như con
mình vậy.” Bùi phu nhân vừa nói vừa chùi nước mắt “Văn Văn còn nhỏ,
huống chi không phải Vân Thường vô sự rồi sao, cháu bỏ qua một lần đi,
về nhà nhất định cô sẽ dạy nó đàng hoàng!”
“Được rồi, Lục Diệp, nể mặt anh đi, con bé không chịu khổ được, lần
này bị hoảng sợ nhiều lắm rồi.” Bùi Quân cũng lên tiếng phụ họa.
Lục Diệp nhìn chằm chằm Bùi Quân, dường như lần đầu tiên biết người
anh em này vậy. Bọn họ nói nhẹ như không, mở miệng ra là Vân Thường
không sao, đứa nhỏ không hiểu chuyện.
Nhưng họ có biết hay không, nếu hôm đó Lâm Ngạn tới trễ một bước hậu quả sẽ thế nào?
Nhỏ? Hai mươi hai tuổi mà còn nhỏ? Mẹ nó chứ không hiểu chuyện! Gân
xanh trên thái dương Lục Diệp nổi lên, huyệt thái dương căng lên đau
nhói, Vân Thường nhà anh từ mười mấy tuổi đã bắt đầu bôn ba kiếm sống
rồi!
Hôm nay anh tuyệt đối không nhượng bộ! Một bước cũng không!
Lục Diệp dắt tay Vân Thường, không nhìn Bùi phu nhân và Bùi Quân thêm giây nào nữa, vòng qua họ ấn điều khiển xe hơi “Con gái em gái nhà các
người là bảo bối, vợ tôi cũng là bảo bối, dựa vào đâu bảo tôi phải
nhượng bộ?”
Anh cười lạnh một tiếng, quay đầu nhìn Bùi Quân, mắt sắc như dao
“Bằng không tôi tìm người bắt cóc Bùi Văn Văn, lại kiếm vài tên cưỡng
hiếp cô ta, sau đó quay về cầu xin các người tha thứ, các người tính
sao?”
Lục Diệp bỗng nhiên hung tợn làm Bùi phu nhân run rẩy, há miệng song không thốt được một chữ.
Không biết là bị câu nói của Lục Diệp làm hoảng hay là cảm thấy chột
dạ, Bùi phu nhân không cản Lục Diệp nữa, ngay cả Bùi Quân nhất thời cũng im re.
Lục Diệp thuận lợi lái xe chở Vân Thường về nhà, thông báo tình hình mắt Vân Thường cho Lục phu nhân nghe.
Nghe xong tin này, rốt cuộc mặt Lục phu nhân lộ ra chút vui mừng.
Cho dù Bùi Văn Văn làm ra chuyện khốn kiếp như thế nhưng nói sao thì
bà và Bùi phu nhân cũng là chị em bao nhiêu năm, hôm nay vì con mà trở
mặt, sao lòng bà dễ chịu được.
Lục phu nhân còn nhớ một ngày của nhiều năm về trước, thượng tướng
Lục và trung tướng Bùi đều đi miền Tây Nam chống lũ, mưa to liên tiếp
không ngừng, liên tục có tin xấu truyền về.
Bà gần như suy sụp tới nơi. Lúc đó, là Bùi phu nhân ôm chăn gối tới
ngủ với bà, hai người phụ nữ nơm nớp thấp thỏm vượt qua một đêm