
khiến cho anh ta phát điên, mẹ anh ta tái hôn, đối tượng lại là ba cô!
Anh ta không có chút vui mừng nào, bọn họ cứ như vậy trời xui đất khiến thành người cùng một hộ khẩu, mà cô, biến thành chị của anh ta, lớn hơn anh ta hai tháng.
Từ niên thiếu là u mê đến sau khi lớn lên là thầm mến, tim của anh ta thật sự bị đoạn tình cảm tối tăm không ánh mặt trời này làm cho quá khổ, cho tới khi anh ta đánh cuộc tất cả mà đổ toàn bộ sự thống khổ đó ra.
Lâm Ngạn từng bước một đi về phía trước, nghiêm túc mà cố chấp, giống như là con đường thầm mến anh ta đã đi nhiều năm, dù có mệt mỏi có lạnh hơn đi nữa, cũng cố chấp bước tiếp.
“Vân Thường.” Anh ta khẩn trương nuốt nước miếng một cái. Nói ngay đi, nói cho cô biết tất cả, từ lần đầu tiên anh ta thích cô, toàn bộ nói hết cho cô nghe đi!
“Tôi. . . . . .”
Anh ta há miệng, mới vừa thốt ra một chữ, phía trước chợt lóe lên ánh đèn ô tô, đâm vào hai con ngươi khiến anh ta chẳng thể nào mở mắt ra được. Cánh tay anh siết chặt, vừa định lùi lại ven đường, liền nghe thấy âm thanh phanh xe khẩn cấp vang lên.
Bánh xe ma sát mạnh với mặt đường, phát ra âm thanh bén nhọn chói tai. Ngay sau đó, Lâm Ngạn chỉ cảm thấy một luồng gió mạng nhào tới, giây kế tiếp, người trong ngực đã bị người vừa bổ nhào tới đoạt đi.
“Vân Thường. . . . . .” Lục Diệp gắt gao ôm Vân Thường, trong miệng lẩm bẩm gọi tên cô, giống như như vậy là có thể đem lo âu và đau lòng của chính mình truyền đến lòng cô vậy.
“Em làm sao vậy? Ông ta có ngược đãi em hay không? Có đánh em không?” từ trước đến giờ Lục Diệp là một người kiệm lời, nhưng lần này quả thực là quá mức lo lắng, từng vấn đề một giống như những hạt đậu được rang chín, thi nhau bắn ra ngoài.
Nghe được âm thanh Lục Diệp, sự giả vờ trấn định trong cả buổi tối của Vân Thường nhanh chóng sụp đổ, rốt cuộc cô vẫn chỉ là một người phụ nữ, gặp phải chuyện như vậy sao có thể không sợ hãi đây.
Cô ôm chặt cổ Lục Diệp, đầu tựa vào trong ngực anh, yên lặng rơi lệ.
Trước ngực nhanh chóng ẩm ướt, Lục Diệp bị tiếng khóc của cô làm cho tim cũng run rẩy. Hận không thể chịu khổ, đau lòng thay cô. Anh không biết an ủi người khác, chỉ có thể dùng sức ấn cả người cô về phía mình, khô khốc nói: “Đừng khóc, đừng khóc, anh đang ở đây, đang ở đây, ngoan. . . . . .”
Lâm Ngạn đứng ở phía sau ngơ ngác nhìn Lục Diệp cùng Vân Thường, tim như bị một chiếc gai nhọn đâm vào, đau đến tan lòng nát dạ. Đúng rồi, cô không cần, dù là trường hợp nào cũng đều không cần anh.
Trong quá khứ, cô kiên cường, tự mình chịu đựng tất cả, mà hiện tại, cô có người chồng yêu thương, cũng có người nhà mới, anh ta hình như. . . . . . đã không còn cách nào chen vào vào cuộc sống của cô.
“Chúng ta về nhà, đừng khóc nữa.”
“Anh sẽ không bỏ qua cho ông ta! Đừng khóc, em có lạnh không? Chúng ta vào xe thôi.”
“Nghe lời, đừng khóc nữa, thấy em khóc lòng anh rất khó chịu. . . . . .”
. . . . . .
Người đàn ông kia nhất định rất thương cô, tuy những lời an ủi rất vụng về nhưng ngay cả anh cũng đều có thể đễ dàng nghe ra được sự đau lòng ẩn chứa trong đó, Lâm Ngạn quay đầu, lau khóe mắt, bước chân lảo đảo đi về phía xa.
Cô sống rất tốt, so với Vân Quang Phương, so với mẹ anh ta, so với anh ta đều tốt hơn rất nhiều, mà anh ta. . . . . . Đời này nhất định chỉ có thể đứng ở nơi xa yên lặng nhìn cô, vẫn luôn như vậy. . . . . . Từ nhỏ đến bây giờ.
Trong xe có máy điều hòa, vừa ấm lại vừa thoải mái, chỉ chốc lát đã xua sạch khí lạnh trên người Vân Thường, Lục Diệp ngồi ở ghế tài xế, anh không lái xe, mà là ôm chặt Vân Thường, thỉnh thoảng lại sờ sờ tóc của cô, bày tỏ an ủi.
Vân Thường khóc xong rồi, trong lòng cũng dễ chịu hơn một chút, nhưng người lại rất mệt mỏi, cô tựa vào ngực Lục Diệp, đến mắt cũng không mở ra nổi.
Lục Diệp đã nhận ra trạng thái lúc này của cô, liền rón rén chuyển cô qua chỗ ngồi, thắt dây an toàn, chuẩn bị lái xe về nhà.
Dù là chuyện gì cũng phải chờ cho cô nghỉ ngơi tốt rồi hãy nói.
Giữa lúc mơ mơ màng màng gần như ngủ thiếp đi, Vân Thường bất chợt nghĩ tới một chuyện, cô ngẩng đầu: “Lục Diệp, em trai em. . . . . . Lâm Ngạn cứu em ra ngoài, cậu ta vẫn còn ở bên ngoài, anh tiễn cậu ta đoạn đường đi.”
Lục Diệp ừ một tiếng, đẩy cửa xuống xe, sắc trời đen như mực, chỉ có những chiếc xe tải chạy vội trong đêm, mang theo từng luồng gió lạnh.
Anh mượn ánh đèn vàng mờ nhìn khắp mọi nơi, trên đường trống rỗng, trừ những điểm sáng le lói chỗ quán bar ra thì chẳng còn bóng người nào khác. “Vân Thường đâu?” Lúc Lục Diệp từ trên lầu xuống, Lục phu nhân nhìn
trái ngó phải, không thấy bóng Vân Thường không nhịn được mở miệng hỏi.
Tối qua lúc Lục Diệp bế Vân Thường về, hai ông bà hoảng hồn, lại
không dám hỏi quá nhiều, đành để Lục Diệp bồng Vân Thường lên lầu nghỉ
ngơi.
Lúc đó đã gần sáng, tuy tìm được Vân Thường về rồi nhưng thượng tướng Lục và Lục phu nhân vẫn không ngủ ngon, mới sáng sớm đã vác cặp mắt
thâm quầng bò dậy, đang ngồi trong phòng khách uống trà thanh não thì
thấy Lục Diệp đi xuống.
Vừa khéo, nhân cơ hội Vân Thường không có đây hỏi xem rốt cuộc tối qua xảy ra chuyện gì