
a Vân Thường.
Cô đã đi đâu rồi? Lục Diệp hơi nghi ngờ. Vân Thường vốn không hay ra ngoài, chỉ những khi chiều muộn mới xuống khuôn viên tản bộ với mẹ anh, phần lớn thời gian còn lại cô đều ở trong phòng bệnh.
Lục Diệp lặng lẽ đóng cửa phòng khám lại, cau mày tựa vào vách tường trên hành lang, cảm thấy chỗ gì đó hơi kì lạ. Mẹ anh không ở đây, Vân Thường cũng không thấy.
Phòng bệnh thường ngày luôn náo nhiệt hình như cũng lập tức trầm lặng xuống. Lục Diệp khẽ chống trán, chậm rãi đi tới phòng viện trưởng.
"Vợ cháu đâu? Đi mua bánh bao với mẹ cháu chưa về à?" Lão Viện Trưởng ngẩng đầu lên khỏi đống ảnh chụp X quang của người bệnh, ánh mắt xuyên qua lớp kính lão đạt lên người Lục Diệp: "Vết thương của cháu khôi phục không tệ, khoảng ngày mai là có thể xuất viện rồi."
"Vâng." Lục Diệp khẽ sờ qua vết thương trên ngực mình, tâm tình buồn bực vì không tìm thấy Vân Thường cũng nhờ những lời này của lão Viện Trưởng mà tiêu tán không ít. Anh khẽ gật đầu chào lão Viện Trưởng một cái, sau đó liền bước ra khỏi phòng làm việc của ông.
Anh vốn nghĩ là, thời gian nghỉ kết hôn còn lại có thể mang Vân Thường đến những nơi khác chơi một chút, mặc dù quanh năm anh sống trong quân đội, nhưng nhờ vào những người chiến hữu ở khắp mọi miền, cũng biết không ít nơi có phong cảnh đẹp.
Thế nhưng việc bị thương này đã cắt đứt tất cả kế hoạch của anh, trừ việc ở trên giường dưỡng thương ra anh chẳng thể đi đâu được. Chỉ có thể bồi thường cho Vân Thường sau thôi.
Trong mắt Lục Diệp dâng lên một tia tiếc nuối, nhưng mà hai người ở nhà cũng rất tốt, tối thiểu thời thời khắc khắc anh đều có thể nhìn thấy cô, lại không bị người ngoài tới quấy rầy.
Lục Diệp trở lại phòng bệnh, thật sự là quá nhàm chán, liền rót ra một ly nước nóng cầm trong tay, mở TV lên, không có tiết mục gì khơi gợi được sự hứng thú của anh. Lục Diệp ấn lung tung lên chiếc điều khiển, trong lòng oán trách mẹ anh cả trăm lần.
Biết rõ bọn họ chỉ còn ở bên nhau được một thời gian ngắn nữa thôi, còn muốn lừa vợ anh ra ngoài! Thật là, về sau không bao giờ nên cho Vân Thường đi với bà nữa!
Đang suy nghĩ, điện thoại đặt ở trên chiếc bàn đầu giường chợt vang lên, Lục Diệp nhấc máy, là cha anh.
"Cơm tối lát nữa sẽ có người đưa tới cho con, tối nay Vân Thường ở cùng mẹ con, tự chăm sóc mình cho tốt."
Không tới? Tại sao? Lục Diệp siết chặt điện thoại: "Có chuyện gì sao?"
"Trong bệnh viện ở không thoải mái, nên muốn cho con bé về nhà một ngày."
Giọng nói của thượng tướng Lục có chút khàn khàn, càng khiến Lục Diệp cảm thấy hơi khác thường, dường như chuyện không đơn giản như vậy.
Còn muốn hỏi tiếp, nhưng thượng tướng Lục đã cúp máy.
"Đừng khóc." thượng tướng Lục lau nước mắt cho bà Lục, lòng ngón tay thô ráp, chạm vào khiến bà Lục có chút đau, mang theo vẻ thô lỗ đặc hữu của một người đàn ông.
"Đều là tại em." bà Lục luôn kiên cường, nhưng vào lúc này lại có chút không chịu nổi, nếu không phải bà cố ý dẫn Vân Thường đi mua bánh bao, con bé cũng sẽ không bị người ta bắt đi. Nếu như xảy ra việc gì, đừng nói là Vân Thường, mà cửa kia của Lục Diệp bà cũng qua không nổi.
"Được rồi, khóc cũng vô dụng, đừng khóc nữa, nhìn thật khiến người ta phiền lòng!" thượng tướng Lục chưa bao giờ biết nói lời nhỏ nhẹ, sự quan tâm của ông kỳ quái mà cứng rắn. Nếu không phải đã sống chung với nhau nhiều năm như vậy, bà Lục đã bị những lời này của ông làm tức chết.
"Nơi đó hẳn là có CCTV, anh đã cho người điều tra rồi, cảnh sát cũng đã báo, đội trưởng là cấp dưới của anh ngày trước, em yên tâm, nếu như vậy còn không tìm được người thì bọn họ cũng đừng mong làm việc nữa!"
Hai con ngươi của thượng tướng Lục đen thẫm lại, đôi mắt già nua sáng loáng lấp lánh, vẻ sắc bén vẫn chưa hề bị suy giảm.
Bà Lục không lên tiếng, chỉ là nắm khăn tay cúi đầu, nước mắt lại rơi xuống.
Trong khoảng thời gian chờ đợi, mỗi phút mỗi một giây đều là đau khổ, thượng tướng Lục đã lâu chưa đụng tới thuốc lá cũng hút liền hết điếu này tới điếu khác, chưa hề ngừng lại dù chỉ là một lúc, bà Lục cũng không ngăn ông lại như ngày thường.
Trong thư phòng đều là mùi thuốc lá, ở thời khắc khẩn trương này, càng khiến cho lòng người ở bên trong thêm nóng nảy.
Đêm dần khuya, nhiệt độ giảm xuống rất nhanh, bên ngoài gió thổi lạnh lẽo, người đi trên đường cũng phải rụt cổ lại, tận lực lui người vào lớp áo khoác, nện bước chân vội vã đi về nhà.
Ở phía Bắc thành phố, trong một kho hàng đã bỏ hoang từ lâu, Vân Thường bị người ta dùng khăn tay bịt miệng, chỉ có thể trợn to hai mắt, gắt gao nắm chặt tay, nghe Vân Quang Phương xem cô như một món hàng mà bàn giá cả với người ta lần nữa.
"Một lời thôi, hai mươi vạn!" Vân Quang Phương đưa ra hai ngón tay, một chút cũng không muốn nhường.
"Không được!" Một người khác lắc đầu, dáng người của hắn ta nhỏ gầy, lưng khẽ còng, nên khiến thân thể lại càng thêm nhỏ, trên khuôn mặt thật dài là đôi mắt ti hí, tròng trắng rõ ràng nhiều hơn tròng đen, vừa nhìn liền biết là một người vô cùng gian xảo.
"Cô ta là người mù, cũng không còn là xử nữ, quá mắc, xử nữ bây giờ đáng giá bao nhiêu chứ!"