
bổ khuyết thêm một câu.
Gia Luật Ưng tái thật sâu liếc Ngạo Quân một cái, cũng muốn đi theo ra ngoài, hắn ở trong này chính là dư thừa.
Ngạo Quân mắt đỏ hồng nhìn bọn Ngạo Tuyết
đi ra ngoài, lúc Gia Luật Ưng bước ra khỏi phòng mới từ trong lòng Cẩn
Hiên ngẩng đầu thản nhiên nói: “Gia Luật Ưng, chuyện cũ đã qua, chúng ta vẫn là bằng hữu.” Việc lúc ấy Gia Luật Ưng tuy có phân thương tổn nàng, nhưng hắn cũng là bị lừa, huống chi là nàng thực có lỗi trước, trải qua nửa năm này, nàng sớm tha thứ cho hắn.
Một câu này làm cho Gia Luật Ưng bong dưng ngừng lại, thân mình run rẩy nhưng cũng không có xoay người lại, đưa
lưng về phía Ngạo Quân gợi lên một cái tươi cười, tĩnh mịch mắt một lần
nữa sáng rọi, nhẹ nhàng mà gật đầu, cất bước rời đi.
“Hắn nửa năm qua bị rất nhiều thống khổ.” Cẩn Hiên nhìn Gia Luật Ưng rời đi khẽ thở dài nói.
“Ân?” Ngạo Quân nghi hoặc nhìn hắn, ở
trong ấn tượng của nàng nhận thức hai người này, bọn họ vẫn đều xung
khắc như nước với nửa, nhưng hiện tại nghe Cẩn Hiên nói như thế nào có
điểm vì hắn đau lòng?
Cẩn Hiên cười đưa chuyện hắn cùng Gia Luật Ưng nói ra, Ngạo Quân càng nghe càng cười sâu: Như vậy hẳn là tốt đi,
bọn họ đều có thể buông thù hận trong lòng, nàng có thể an tâm rời đi.
Màn đêm buông xuống, thế giới yên tĩnh
lại, trong phòng một đôi tình nhân ôm nhau ngủ, loại tình cảm tương tư
nửa năm qua, Cẩn Hiên luôn luôn trầm mặc ít nói mà đột nhiên trở nên
nhiều lời, nói nhiều dài dòng, cả đêm đều nói không ngừng, giống như lời nói trong cả đời đều nói ra, mà Ngạo Quân chính là mỉm cười nhu tình
như nước nhìn hắn nói, ngẫu nhiên cũng sẽ nói thêm hai ba câu…. Mành
trướng lay động, trong nội trướng người cúi đầu lời nói nhỏ nhẹ, mắt
tràn đầy thâm tình nhân gian.
Phía chân trời dần dần trở nên sáng, một
đêm không ngủ Ngao Quân vừa chợp mắt, thâm tình nhìn người bên cạnh ngủ, trên mặt mang theo ý cười nhu hòa, vươn tay nhẹ nhàng mà vuốt ve khuôn
mặt tuấn mỹ của hắn, lông mi thật dài, mũi thẳng cao, môi khêu gợi….
Nàng phải khắc sâu chúng vào trong lòng, thân là người thế kỉ hai mốt,
nàng không tin có kiếp sau, nhưng giờ phút này nàng hy vọng có kiếp sau, kiếp sau nàng nhất định hội sẽ tìm Cẩn Hiên.
Trời đã sáng, một ngày qua đi, mặt trời
nhẹ nhàng mà lên, che ngực, tâm bắt đầu đau, bi bạch phát tác, kỳ tích
cũng không có xuất hiện. Nhưng nàng vẫn như cũ cảm tạ trời cho nàng một
ngày cuối cùng tốt đẹp, làm cho nàng cùng Cẩn Hiên cùng qua một ngày
hạnh phúc tốt đẹp, hiện tại nàng cũng nên đi….
Tay ôm chặt miệng để tránh đau đớn mà rên
rỉ, nhẹ nhàng mà xuống giường, lại vừa muốn hết sức rời đi, đột nhiên bị người bắt được, quay đầu nhìn, người vốn đang ngủ lúc này lại thật sâu
nhìn nàng, đôi mắt thâm thúy nhìn không ra nửa điểm buồn ngủ, nguyên lai hắn căn bản là không ngủ, hắn vẫn đều tỉnh.
“Ta…. Đi ra ngoài một chút.” Ngạo Quân hồi tâm cười với Cẩn Hiên một cái, thản nhiên nói, tay kia thì lại muốn bỏ
tay Cẩn Hiên đang nắm tay nàng ra. độc đã phát tác, nàng không thể làm
cho Cẩn Hiên nhìn đến bộ dáng thống khổ của nàng, tái kiên trì chỉ cần
một chút thôi thì tốt rồi.
“Đi đâu?” Cẩn Hiên vẫn là nắm chặt tay
Ngạo Quân, ngồi dậy, đôi mắt thâm thúy nhanh nhìn chằm chằm Ngạo Quân,
tiếng nói giàu từ tính thản nhiên hỏi.
“Có…. Có việc….” Ngạo Quân quay đầu, thản
nhiên nói, mồ hôi trên trán không ngừng mà chảy, nàng không thể làm cho
Cẩn Hiên nhìn đến. Cẩn Hiên mau buông tay, ta duy trì không được nữa….
“Quân, đừng gạt ta, bộ dáng của nàng rõ
ràng là thống khổ, nói cho ta biết, nàng rốt cục là như thế nào, không
cần tái một người gánh vác hết mọi chuyện được không? Để cho ta chia sẻ
với nàng được không?” Cẩn Hiên đem Ngạo Quân kéo lại cau mày, khan khan
thanh nói.
Nhẹ nhàng mà vì nàng lau đi mồ hôi trên
trán loạn chảy, Ngạo Quân mặt trắng bệch, cắn chặt môi, cố nén bộ dáng
thống khổ, thật sâu làm Cẩn Hiên đau đớn, gắt gao cầm tay lạnh như băng
của nàng, rất lạnh không hề có độ ấm: Vì cái gì? Ngay cả than thể cũng
dần mất đi độ ấm…. không, không có khả năng, Quân, Quân chính là bị
thương, sẽ không…. Cẩn Hiên bị chính ý nghĩ của mình dọa cho nhảy dựng,
liên tục lắc đầu….
“Cẩn Hiên, ta…. Chính là….” Ngạo Quân suy
yếu nâng tay lên, nghĩ vốn vuốt lên ánh mắt Cẩn Hiên, cười muốn cho Cẩn
Hiên an tâm, nhưng vừa mở miệng liền đau đến như dao cắt, một cỗ nhiệt
lưu dâng lên, nàng đã mất đi năng lực ngăn chặn, phun ra một búng máu về phía trước, gips thổi vào trong phòng, đầu bạc bay lên, tóc đen còn lại rất nhanh biến thành trắng…. Màu đỏ máu tươi cùng màu trắng tạo thành
một hình ảnh tuyệt mĩ.
“Quân, Quân, nàng đừng làm ta sợ, Quân….”
Thanh âm Cẩn Hiên run run vang lên, đôi mắt thâm thúy lóe khủng hoảng
chưa bao giờ có, chân tay luống cuống vì Ngạo Quân lau đi khóe miệng vết máu, nhưng càng lau càng nhiều, miệng Ngạo Quân không ngừng chảy máu.
Nhưng trả lời hắn là Ngạo Quân không thể
khống chế thống khổ kêu lên một tiếng, hai tay gắt gao nắm lại, vẻ mặt
mồ hôi đôi mắt như nam châm dần tan rã, đầu bạc rối tung trên cánh tay
Cẩn Hiên.
“Người