
kỹ, sẽ lập tức nhận rõ trong bụng Bạch Hạc ẩn chứa một ngọn đèn
nhỏ, cái mỏ hồng phấn đang ngậm lấy đuôi kim ngư, vẩy cá chất liệu đặc thù, hấp
thu ánh sáng từ bụng Bạch Hạc, biến hóa thành nhiều màu, trên vẩy cá hình ảnh
biến ảo. Đúng là một tác phẩm nghệ thuật thực sự, trở thành tiêu điểm của mọi
ánh mắt trong đêm.
Bạch Hạc vốn am hiểu đồ cổ, xem xét món đồ do Hàn Chấn Thanh nhờ cậy sư phụ
Nhật Bản chế tạo, cá bảy sắc là do chính anh tự sưu tầm, có một năm anh đi Ấn
Độ làm nhiệm vụ, đã mua được từ một tiểu thương châu Á thần bí.
Ngày tượng Bạch Hạc chuyển đến, Đinh Thư Dực cũng có mặt. Hàn Chấn Thanh nhớ rõ
cô hưng phấn sờ mó bụng Bạch Hạc, còn chọc chọc kim ngư, kinh ngạc cùng vui
mừng hỏi: "Làm
sao có thể có món đồ xinh đẹp như vậy?"
"Em
thích sao?" Thấy cô vẻ mặt vui sướng, tâm tình của anh cũng
trở nên rất tốt.
Cô dùng sức gật đầu. "Đương nhiên! Vô cùng, vô cùng thích."
Đâu chỉ có thế, cô còn thích quán rượu này, càng thích người đàn ông bên cạnh
này.
Trong quán ngay cả giấy lau đều in hình Bạch Hạc một chân nhỏ xinh, không gian
bên trong vỏn vẹn năm mươi bình, đèn treo vàng nhạt, sàn nhà đen bóng, bàn ghế
đều bằng gỗ, đơn giản mà ấm áp.
Có một bức tường ngăn, trên đó gắn màn hình tinh thể lỏng phát ra âm nhạc, trên
màn hình là ngọn lửa đỏ rực nhảy nhót, theo sóng âm rung động, làm cho bầu
không khí nơi này dường như thêm mơ hồ huyền ảo, khiến khách đến quên mất thế
giới hỗn loạn bên ngoài, đi tới thế giới trong mộng này, lờ mờ say đổ.
Quán rượu nhỏ rất nhanh đầy khách, Đàm Hạ Thụ mời công ty quảng cáo chuyên
nghiệp, thành công khuếch trương tên tuổi. Làm ăn thành công, nhưng Hàn Chấn
Thanh lại buồn bực không vui, thời gian từng giây trôi qua, nỗi ưu phiến giữa
hai hàng lông mày anh càng sâu hơn.
Đinh Thư Dực bận rộn giúp khách hàng pha rượu, thỉnh thoảng phân tâm liếc trộm
anh, anh hậm hực khiến nội tâm cô thực giằng xé.
Rạng sáng 2h, khách hàng tản đi, Đàm Hạ Thụ cũng nói lời từ biệt, công ty vệ
sinh đã phái người đến hỗ trợ đóng cửa, lần lượt từng cái cái ghế được xếp
ngược lên mặt bàn, không gian mới rồi náo nhiệt thoáng cái trở nên vắng vẻ tịch
liêu.
Thư Dực lau chùi ly rượu, nhìn Hàn Chấn Thanh đi về hướng quầy bar. Anh kéo ghế
ngồi xuống hút thuốc, vòng khói tịch mịch bay lên, tàn thuốc hồng hồng tựa như
đang thở dài. Anh hạ ánh mắt, vẻ mặt cô đơn.
Thật trùng hợp, máy nghe nhạc chợt phát lên bài hát đêm mưa hôm đó bọn họ cùng
nghe - Everytime
We Say Goodbye.
Thư Dực nhìn anh khổ sở thì rất áy náy, liền pha ly rượu cho anh.
"Ly
này là cái gì?" Anh hỏi.
Cô ra vẻ thoải mái cười nói: "Angel’s kiss."
Mong muốn nụ hôn của thiên sứ, thay thế cô hôn lên môi anh.
Anh cười khổ, lay động rượu trong ly, nhìn chăm chú, rồi đột nhiên nặng nề
buông ly xuống, đẩy trở lại trước mặt cô.
"Cho
anh Vodka."
Cô sửng sốt một giây, xoay người giúp anh rót rượu.
"Cho
anh cả bình." Anh nói xong với lấy bình rượu, tự mình rót một
ly rồi lại một ly, trong giây lát đã xử lý quá nửa bình.
Khi anh lại muốn rót rượu, Thư Dực liền đưa tay giữ lấy. "Đừng uống."
Anh nâng mắt, trông thấy biểu hiện lo lắng của cô. "Yên tâm, anh không dễ
say như vậy đâu."
Nhân viên tan tầm, lục tục tạm biệt ra về, quán rượu chỉ còn lại anh cùng Thư
Dực.
Anh nhìn cô, ánh mắt có chút giận dỗi, vừa như phẫn nộ với cô, lại như nghi ngờ
cô chuyện gì.
"Em
có thể tan việc." Hàn Chấn Thanh lại đốt thuốc lá, khói thuốc
xông lên làm cay mắt Thư Dực.
Cô ngây ngốc ở lại trong quầy bar, không dám mở miệng hỏi anh vì sao khổ sở, cô
biết tại sao. Cô muốn nói lại thôi, trong lòng rối rắm.
Nói
cho anh ấy biết, thành thật nói ra đi... Cô
dùng sức hít sâu vài hơi, kết quả chỉ là hốc mắt ươn ướt.
Cô giật mình nhìn anh, vẻ mặt anh lạnh lùng, tâm tình sa sút. Cô còn chưa mở
miệng, trong óc đã hiện lên hình ảnh bị cự tuyệt. Nói ra, có thể chọc giận anh
hay không? Anh sẽ nói cái gì? Sẽ đáp lại thế nào? Cô dường như bị tưởng tượng
của chính mình bóp nghẹt. Cô sợ hãi đến suy nghĩ hỗn loạn, tưởng tượng anh biết
rõ chân tướng rồi sẽ nói cái gì -
Anh có thể sẽ nói: "Em là Bạch Hạc sao? Không giống như anh đã nghĩ."
Hoặc có lẽ anh sẽ dùng giọng điệu thất vọng nói: "Em là Bạch Hạc sao?
Nhưng người trong ảnh chụp kia rất đẹp, mà em..."
Hay là, anh cái gì cũng không nói, chỉ là lộ ra ánh mắt khinh thường. Giống như
người lúc trước cô ái mộ, ném xuống một cái vẻ mặt khinh thường, xoay người
sang chỗ khác cùng với bạn học cười nhạo tình cảm của cô.
Nghĩ tới nghĩ lui, nhìn người đàn ông mà cô không dám nhận thức, Thư Dực họng
khô, hai mắt mờ mịt.
Giữa tiếng nhạc buồn thương mà đẹp đẽ, Đinh Thư Dực chỉ dám ngây ngốc nhìn anh,
anh thì lẳng lặng hút thuốc uống rượu. Tiếp qua nửa giờ, anh đỡ trán, giương
mắt nhìn cô, vẻ mặt vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.
"Còn
ở lại đây làm gì?" Nhìn sắc mặt cô tái nhợt, môi anh khẽ nhếch,
ánh mắt càng thâm trầm, uể oải nói: "Có chuyện nói với anh sao?"
Cô nuốt nước miếng, muốn nói lại thôi, khi gặp ánh mắt dịu dàng của anh, lại
không biết làm sao.