
ừa lòng cái nào, mặc dù Đinh Thư Dực cũng không đòi
hỏi gì.
"Cái
này rất tốt." Thư Dực chỉ chiếc giường đơn chế bằng gỗ thông.
"Không
tốt." Gỗ thông không đủ chắc chắn.
"Vậy
sao?" Thư Dực chỉ một chiếc giường đang được chiết
khấu. "Cái
này cũng không tệ lắm, hơn nữa còn được chiết khấu!"
"Không
được." Hàn Chấn Thanh hướng nhân viên cửa hàng trước
mặt, một tay nhấc ván giường lên. "Xem mặt sau này, thủ công thô ráp, sờ sờ
là biết."
Sắc mặt nhân viên cửa hàng trầm xuống, Thư Dực thì đỏ mặt.
Cô sờ soạng lưng giường, Hàn Chấn Thanh nói không sai, ngay cả bào cũng không
sạch, rất thô ráp.
Đi dạo khắp cửa hàng, kết quả là bọn họ trước cái nhìn chằm chằm của nhân viên
cửa hàng, hai tay trống trơn rời đi.
Trở lại trong xe tải, cô hỏi anh: "Mấy cái kia, tất cả anh đều không thích
sao?" Kỳ quái, người ngủ trên đó là cô cơ mà.
"Chúng
ta đi dạo thêm mấy cửa hàng nữa."
"Uhm."
Ý thức được cô có thể là Bạch Hạc, Hàn Chấn Thanh đối với giường ngủ của cô đòi
hỏi cao vô cùng. Anh hi vọng đó là một chiếc giường thật thoải mái, thật ấm áp,
để trước khi cô nguyện ý thừa nhận thân phận với anh, có thể làm cho người con
gái anh yêu ngủ được an ổn.
Cuối cùng, Hàn Chấn Thanh dừng xe trước của hàng đồ gia dụng Italy, hai người
đứng ở bên ngoài, ngăn cách sau lớp kính trong suốt là một chiếc giường đơn cao
cấp phủ khăn trắng muốt. Anh hỏi: "Cái giường này thì thế nào? Vậy dứt khoát
mua toàn bộ chăn màn gối đệm luôn..."
Đinh Thư Dực năng lực tính toán hơn người, lập tức lẩm nhẩm. "Khung giường 50.000, ga
phủ giường 8.000, chăn tơ tằm 7.819, tổng giá trị 65.819. A! Có phải quá đắt
hay không?"
Bingo! Tính toán tốt như vậy, người này nhất định là Bạch Hạc. Anh mỉm cười,
nghiêng người nhìn cô. "Cô tính toán rất tốt."
Hàn Chấn Thanh thoáng thấy cô vẻ mặt hoảng hốt, ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ
xe. "Cô
rất thích ngẩn người nhỉ?!" Anh thấp giọng nở nụ cười.
"Có
thích món đồ nào không?"
"A,
xem kìa!" Đột nhiên cô vỗ vỗ cửa sổ xe. "Đó, cái ghế dựa, cái ghế
dựa." Cô vội vàng mở to mắt chú ý.
Anh thuận theo ánh mắt của cô nhìn lại, đó là một cửa hàng đồ gia dụng
second-hand cũ kỹ. Anh phán đoán: "Cái màu lam sao?"
"Đúng
vậy!" Trong đống đồ gia dụng gỗ bỏ đi, chiếc ghế dựa
màu lam nằm đó xem ra rất đặc biệt. Hiếm thấy có màu xanh thăm thẳm như vậy,
thời tiết đã vào thu, vậy mà chiếc ghế kia giống như vẫn còn lưu lại hơi thở
của mùa hè.
Hàn Chấn Thanh tìm chỗ đỗ xe, vòng một vòng, cuối cùng đem xe đỗ ở đối diện bên
đường, hai người xuống xe, đi qua đường cái, bầu trời lúc này bắt đầu đổ mưa,
bọn họ vọt vào trong tiệm, dừng lại trước chiếc ghế.
"Chân
ghế hỏng rồi." Anh đè xuống, cái ghế liền lắc lư, đứng không
vững.
"Vậy
sao? Nhưng nó thật xinh đẹp." Cô rất thất vọng.
"Hai
người thật tinh mắt!" Ông chủ tiệm đi ra mời chào. "Cái này do một họa sĩ
nghiệp dư ở miền nam tự mình làm đó, cả thế giới chỉ có một cái thôi, là đồ thủ
công nha!"
"Không
chắc chắn cho lắm." Hàn Chấn Thanh nói.
Ông chủ giải thích: "Chân bên phải bị mài mòn thôi, nhưng tôi đã ngồi qua
rồi, rất vững, tuyệt đối sẽ không ngã xuống, hai người yên tâm."
"Tôi
ngồi một chút thử xem." Đinh Thư Dực ngồi xuống, hai tay đặt trên tay
vịn của ghế, chân ghế hỏng hại thân thể cô nghiêng ngả, nhưng cô vẫn cười nói
với Hàn Chấn Thanh: "Vẫn ngồi tốt, không sao đâu!"
"Cậu
xem, tôi nói nó vững chắc lắm mà, sẽ không ngã đâu."
Đinh Thư Dực gật đầu. "Đúng vậy, đúng vậy, vẫn còn chắc chắn, a ~~"
chân ghế đột nhiên bị gãy, Hàn Chấn Thanh kịp thời giữ chặt cô.
Ông chủ tiệm vẻ mặt lúng túng nói: "Ách... Kỳ, kỳ lại thật, tôi rõ ràng có
ngồi thử, rất chắc chắn mà!"
"Mua
cái khác vậy." Hàn Chấn Thanh nhìn Đinh Thư Dực, thấy cô vẻ
mặt đầy tiếc nuối, sờ mó cái ghế nghiêng ngả.
"Thực
đáng tiếc, nó rất đẹp."
Không đành lòng thấy cô thất vọng, Hàn Chấn Thanh nói: "Vậy mua đi, tôi giúp cô
sửa lại."
Thư Dực sửng sốt, nhưng ngay sau đó liền nở nụ cười. "Được."
Thật ngọt ngào!
Ông chủ tiệm vui vẻ. "Tôi lấy ba trăm đồng là được rồi, nửa mua nửa tặng,
chỉ cần biết nghề mộc, giúp nó lắp cái chân giả là được rồi, còn bảo đảm..."
Chân giả? Thư Dực nở nụ cười.
Hàn Chấn Thanh trả tiền, túm lấy cái ghế, hai người đi ra khỏi tiệm, lúc này
mưa nhỏ đã biến thành mưa to, từ trên cao trút xuống phủ lên đường phố một lớp
bụi nước mù mịt.
"Cô
ở đây chờ tôi." Hàn Chấn Thanh buông cái ghế, đội mưa băng qua
đường.
Thư Dực Thư Dực nắm lấy cái ghế hỏng, nhìn anh đội mưa chạy qua phố, nhìn bóng
lưng kia, dưới đáy lòng thực tán thưởng, anh không chỉ anh tuấn cao lớn, mà còn
dịu dàng biết quan tâm nữa!
Khi Hàn Chấn Thanh lái xe tới, Đinh Thư Dực không hiểu vì sao cảm thấy thật
kích động. Nắm lấy cái ghế hỏng, nhìn người đàn ông mình yêu thích nhưng không
dám nhận thức kia, đáy long cô một hồi cảm khái -
Em
rất thích anh, Hàn Chấn Thanh. Chúng ta rốt cục cũng gặp mặt!
Vành mắt cô ẩm ướt, cảm thấy tất cả giống như một giấc
mơ.
...
Rạng sáng, Hàn Chấn Thanh về đến nhà.
Mở cửa đi vào, nghênh đón anh là không khí lạn