
của Bảo Úc chuyển về danh nghĩa của anh, ly hôn, đồ của anh tôi không cần, chỉ cần anh đem
cổ phần công ty Bảo Úc trả lại cho tôi! Sau đó về sau, anh muốn cưới
người nào làm cái gì đều không liên quan đến tôi, tôi sẽ không ngăn
cản."
"A. . . . . . Thì ra là vì lí do cái này." Cười khổ một
tiếng, Đường Minh Lân hài hước nhìn cô, gương mặt kiêu ngạo tuấn tú ẩn
nhẫn một cơn lửa giận, "Quên nói cho em biết, trước đây không lâu, anh
đã nói ông nội đem cổ phần của công ty Bảo Úc chuyển vào danh nghĩa của
anh rồi, bây giờ trong tay anh nắm giữ cả Tập Đoàn Đường Thị, mấy cái cổ phần kia của Bảo Úc tự nhiên cũng nằm trong lòng bàn tay của anh, em
muốn lấy về, không thể nào!"
Nói đến buồn cười, hôm nay anh lại
có thể khống chế đồ của cô rồi, chỉ là cuối cùng giữa bọn họ chỉ còn lại có những thứ hư vô mờ mịt đó thôi sao?
Ban đầu, lúc anh khuyên
ông nội đem cổ phần chuyển vào tay anh, trong lòng anh chỉ muốn có một
ngày anh có thể danh chánh ngôn thuận đem những thứ thuộc về cô trả lại
cho cô, vậy mà hôm nay, bọn họ đi tới tình cảnh này, thế nhưng anh lại
không thể không lợi dụng những thứ này, giữ lại cô.
Có lẽ, đây là lý do duy nhất anh có thể giữ lại cô.
Bản thân anh có nhiều đồ như vậy, nhưng lại không thể giữ được một người phụ nữ.
Cái cô gái Úc Tử Ân không có lương tâm này, từ đầu đến cuối, đều chưa từng quan tâm đến anh, chưa từng. . . . . .
"Cái gì? ! Cổ phần của Bảo Úc ở trong tay anh? !" Mới nghe đến đây, Úc Tử Ân không thể tin nhìn của anh, mặt tràn đầy kinh ngạc !
"Không sai! Ông nội làm như vậy là hi vọng chúng ta có thể sống với nhau thật tốt,
lại không nghĩ rằng trong lòng em lại nghĩ tới đều là những thứ đó!" đáy mắt anh tràn đầy tối tăm, lốc xoáy: "Bà xã, chỉ vì những thứ đó, mà mỗi ngày em đều cư xử giả dối với anh như vậy, em không cảm thấy mệt mỏi
sao?"
Thái độ coi thường của anh ta, làm cô cụt hứng mất một nữa!
Nhớ tới điều kiện của ông nội, nhất định ông ấy đã hiểu được nỗi khổ tâm của cô, nhưng cũng không nên lừa gạt cô như vậy!
Nếu cổ phần của Bảo Úc đã sớm cho Đường Minh Lân, sớm biết việc này, sợ
rằng cuộc hôn nhân này cô đã sớm kết thúc, cũng không cần tự lừa mình
dối người như vậy .
Người nhà họ Đường lừa mình, Đường Minh Lân
cũng lừa mình, tất cả mọi người đang gạt mình, chỉ có một mình mình là
đứa ngốc. . . . . .
Hít một hơi thật sâu, cô chịu đựng nỗi bi
thương mãnh liệt đang tuôn trào, gian nan mở miệng: "Bảo Úc là tâm huyết cả đời của cha tôi, từ cái ngày mà tôi gả cho anh, tôi đã khiến cho
mình không còn đường lui rồi.Không phải anh muốn ly hôn sao? Tôi đồng ý
ly hôn còn không được sao? ! Hôn nhân của chúng ta từ lúc vừa mới bắt
đầu chính là một tội lỗi, bây giờ người yêu của anh đã trở lại, vậy thì
tôi sẽ thành toàn cho anh, cho nên anh cũng nên thả tôi đi!"
Mình thật sự sai lầm rồi, ban đầu mình không nên lấy hạnh phúc cả đời để đi đổi những thứ không thiết thực kia.
Nếu như ba biết được chân tướng việc mình kết hôn, chỉ sợ cũng sẽ rất đau lòng!
"Anh nói, hiện tại anh không muốn ly hôn! Coi như Dao Dao trở lại, em cũng đừng mơ tưởng!"
"Tại sao? Đường Minh Lân, anh giày vò tôi như vậy là có ý gì? !" ban đầu anh ta dùng lời khuyên nói cô phải ly hôn, hôm nay ngược lại cô lại là
người dùng tới.
Vật đổi sao dời, đổi thành cô muốn ly hôn, đột nhiên cô có thể cảm nhận được ban đầu Đường Minh Lân là thật lòng.
Chỉ là cô không nghĩ ra, một lòng muốn ly hôn là anh ta, thế nào vào lúc này lại không muốn ly hôn!
"Dù là giày vò anh cũng nguyện ý, em muốn ly hôn không có cửa đâu! Anh sẽ
không để cho tên Lam Mộ Duy kia chiếm tiện nghi như vậy!"
"Lam Mộ Duy chả có quan hệ gì với tôi cả! Tôi đã nói rồi, tôi cùng anh ta đã là quá khứ, anh không cần phải lấy việc này làm cái cớ? !" Quả nhiên là
phong thủy luân chuyển, hiện tại đến phiên cô cầu xin anh ta ly hôn!
"Thật sao? Nhưng vì cái gì trong mắt của anh, em với anh ta giống như là tình cũ khó quên? !"
"Đó là việc của tôi, không mượn anh xen vào!" Coi như hiện tại cô muốn cầu
cạnh anh ta, nhưng nếu dính đến chuyện riêng của cô, cô cũng không muốn
giải thích quá nhiều với người khác.
Cái tính chết không thay đổi của cô đối với anh mà nói quả thực là thêm dầu vào lửa, hừ lạnh một
tiếng, anh chợt đứng lên, đang chuẩn bị rời đi, thì lơ đãng liếc thấy bộ dạng cô cắn môi ẩn nhẫn tâm tình, quật cường đến khiến người ta đau
lòng, bước chân rời đi bỗng ngừng lại.
Đứng lại an tĩnh, anh khẽ
ngửa đầu hít một hơi thật sâu, cuối cùng vẫn mềm lòng, vòng qua khay trà đi tới bên cạnh cô, ngồi xổm người xuống ngẩng đầu nhìn người trước
mặt, khó có lúc gương mặt anh tuấn ấy mang vài phần dịu dàng, thỏa hiệp
như vậy.
"Bà xã, chúng ta không thể nào sống với nhau thật tốt
hay sao? Nếu ông trời đem chúng ta cột làm một, vậy thì chúng ta hãy
thuận theo tự nhiên đi, không được sao?" Anh đưa tay qua, dịu dàng nắm
lấy tay cô, bàn tay lạnh lẽo ấy làm cho tim anh chợt đau nhói!
"Sống với nhau thật tốt? Hôn nhân không có tình cảm, anh bảo làm sao để sống
với nhau thật tốt đây? Ngày ngày nhìn anh đùa giỡn qua lại với