
ác trầm xuống, vốn là muốn lấy lòng cô nhưng lại bị cô dội một
gáo nước lại, giận đến Đường Minh Lân chỉ muốn bóp chết cô mà thôi!
Mới vừa rồi là anh hơi sai, chỉ là cô cũng phải chịu hạ mình một chút chứ,
chuyện này không phải do cô dẫn đến sao, vì sao cô lại hẹp hòi như thế,
điều này làm cho mặt mũi của anh có chút khó chịu, lời nói xin lỗi đang
đi đến khóe miệng rồi mà vẫn không thể nói ra !
Nhìn đến sắc mặt u ám của Đường Minh Lân, Úc Tử Ân hừ lạnh một tiếng, hài hước giật giật
khóe miệng, "Thế nào, định bóp chết tôi sao?"
". . . . . ." Nhìn
dáng vẻ quật cường của cô gái trước mặt, Đường Minh Lân hít một hơi thật sâu, sửng sốt đem lửa giận đè xuống, ánh mắt lơ đãng hất về phía xương
quai xanh có dán băng keo cá nhân của cô, chợt nhớ tới mới vừa rồi, ở
trên xe anh có cắn cô một cái, đau lòng liền thay thế lửa giận.
Thấy anh không phản đối, Úc Tử Ân quay đầu lại, cắn môi chứa đầy oán khí và uất ức.
Trong cuộc hôn nhân này, cô cần phải nhẫn nại thêm bao lâu nữa? Cả đời sao? !
Nhớ tới thời hạn dài vô tận, cô không nhịn được mà cười khổ một tiếng, bỏ ra nhiều thứ như thế, lấy được cái gì ?!
Cũng không biết trải qua bao lâu, giải thích trên đài truyền rồi bình luận
viên trận đấu giải thích, kháng đài truyền đến một trận ầm ĩ, cô nhíu
lông mày nhìn màn hình lớn, vuốt ve cái trán một cái, rồi lại cúi đầu
chơi trò chơi trong điện thoại, có chút cảm giác chẳng thể thở nổi.
Nhưng không nghĩ, lúc này bên tai lại truyền đến một giọng nói dịu dàng: "Úc
tiểu thư, tôi muốn đến Tần Nam thị sát, ở chỗ này tức giận làm gì, có
muốn đi hóng mát một chút không?"
"Hả?" Quay đầu, cô nhìn người
đàn ông đứng bên cạnh, đôi môi mỏng của anh giương lên một nụ cười, mặc
dù không thấy được cặp mắt kia, nhưng cô có thể cảm nhận được thành ý
qua lời nói của anh.
Anh đang giải cứu cô, cô cảm kích gật đầu
một cái, đứng lên nhìn về phía Đường Minh Lân, "Tôi còn có chuyện, tôi
đi trước, anh ở đây xem một mình đi!"
Dứt lời, cô chẳng thèm đợi sự đồng ý của anh, xoay người rời đi.
Từ trên chỗ ngồi đứng dậy, Dịch Khiêm liếc nhìn Đường Minh Lân kinh ngạc
mà giãy giụa, khẽ cười lắc đầu một cái, "Đường Tam, tôi muốn đi Tần Nam
kiểm tra, đi trước!"
Nhìn người rời đi, lòng Đường Minh Lân không yên, gật đầu một cái, quay đầu nhìn về phía cô gái đang rời khỏi cửa,
"Cô. . . . . ."
"Úc tiểu thư là tôi dẫn tới, nên tôi phải đưa cô
ấy về." Dừng lại một chút, anh cúi đầu nhìn đồng hồ, vỗ nhẹ vai của
Đường Minh Lân, "Tôi đi trước!"
Nhìn hai bóng dáng, song song rời đi, Đường Minh Lân không tự chủ được, mà tay nắm thành quả đấm, mặc cho trận đua xe đang tiến đến cao trào, anh cũng chẳng muốn xem nữa.
Ngồi ở trong xe, Úc Tử Ân tựa vào trên ghế sau, mở cửa sổ ra, gió mang hơi
lạnh thổi vào, mang đến hơi thở tươi mát mẻ giữa rừng núi.
Cô không nói lời nào, Dịch Khiêm cũng không mở miệng, trong buồng xe yên tĩnh chỉ nghe được tiếng gió bên ngoài truyền tới ù ù.
Xe cuối cùng dừng ở đất trống trên đỉnh núi, nhìn xuống dưới, cả thành phố C thu vào trong đáy mắt.
Diễn đàn ✪ Lê ✪ Quý Đôn
Từ trong xe xuống, Úc Tử Ân nhìn về phía một đám người làm công việc buôn
bán cách đó không xa đi tới bên này, không ít người trong tay còn cầm
tài liệu và bản vẽ, thoạt nhìn hình như là tới đây làm thị sát.
Nhìn một đám người làm ăn buôn bán vẻ mặt kinh ngạc, Úc Tử Ân lúng túng quay đầu nhìn về phía người đàn ông một bên bình tĩnh thnh lịch, "Ặc, anh
còn bận, tôi không quấy rầy các anh, tôi đến bên kia đi một chút."
Anh nói đi thị sát, cô vốn là còn tưởng rằng chỉ là anh thuận miệng nói đùa một chút, lại không nghĩ rằng anh thật sự có việc bận.
Mặc dù
nói không biết rốt cuộc là anh làm gì, nhưng nhìn anh ở trước mặt một
đám cậu ấm nhận được sự tôn trọng, ngay cả cấp nhân vật người đứng ra
tổ chức đua xe quản lý Phương cũng một mực cung kính đối với anh, có lẽ
thân phận phi phàm (không tầm thường).
Gật đầu một cái, Dịch
Khiêm nghiêng người sang chỉ vào thềm đá ở bên, "Đi lên có một đài quan
sát, cô đến kia bên ngồi một chút, lát nữa chúng tôi bàn công việc xong
tôi lại đến."
"Được! Vậy anh mau lên!" Chỗ này không tệ, đúng là nơi hóng gió nhìn phong cảnh rất tốt.
Diễn đàn ✪ Lê ✪ Quý Đôn
Trước khi đi, anh không quên dặn dò: "Không cần đi xa, tránh cho lát nữa tôi tìm không ra."
Giọng nói dịu dàng theo gió từ đỉnh núi thổi lại, mang đến một chút lạnh lẽo, mơ hồ có thể ngửi được mùi hương nhàn nhạt thuộc về anh.
Gật đầu một cái, cô xoay người đi về phía thềm đá, từng bước từng bước, quay
đầu lại lơ đãng có thể thấy bóng dáng sau lưng đã cùng một đám cấp dưới
bàn bạc tài liệu.
Đỉnh núi Tần Nam bên này có đình nghỉ ngơi và
bãi đậu xe, chỗ này có thể đem cả thành phố C thu vào đáy mắt, đã gần
tới hoàng hôn, mặt trời chiều ngả về tây cảnh đẹp bao phủ ở cuối chân
trời giao nhau với thành phố, đẹp đến khí thế hào hùng.
Diễn ✿ Đàn - Lê - Quý ✿ Đôn
Ngắm nhìn chỗ đài cự ly dừng xe cũng không xa, đứng ở trên đài trong đình,
vẫn có thể thấy trên đất trống một nhóm bóng dáng đang bàn bạc như cũ.
Trong đám người một mảnh đen