The Soda Pop
Quân Môn Sủng Hôn

Quân Môn Sủng Hôn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325731

Bình chọn: 10.00/10/573 lượt.

an,

hung hăng vung tay, né không kịp, tay cô trực tiếp đâu vào mui trên của

xe, Úc Tử Ân nhỏ giọng hô đau một tiếng!

“Đường Minh Lân, anh

dừng xe cho tôi! Nếu không dừng tôi sẽ nhảy xuống!” Cùng với tên ma quỷ

này ở chung một chỗ, mỗi giờ mỗi khắc cô đều có thể mất đi tính mạng,

hắn tôn sùng cảnh giới mạo hiểm, cô lại không cách nào khen tặng được!

Chú ý đến tay cô bị thương, Đường Minh Lân cuối cùng cũng tìm một địa điểm

rộng rãi cho xe ngừng lại, xe vừa ngừng, lúc Úc Tử Ân muốn đưa tay mở

khóa,Đường Minh Lân đột nhiên đè ngang thân người tới, bàn tay ôm lấy cổ cô ùn ùn kéo tới một nụ hôn!

Kịp thời phản ứng, Úc Tử Ân ngượng

ngùng tránh thoát nụ hôn của hắn, i cái hôn lại rớt xuống xương quai

xanh của cô, nhất thời khiến cô đau đớn.

“Cút ngay!” Tránh thoát

một kiếp, cô đẩy thân thể đang ở trên người mình, thuận thế nhấc chân đá hắn, “Đường Minh Lâm, anh đừng đụng với tôi!”

Bị cô đá một cước, Đường Minh Lân có chút tỉnh táo, lại càng thêm căm tức, đôi mắt âm u

lóe lạnh lạnh, “Đừng đụng cô? Vậy cô muốn cho người nào đụng? Lam Mộ Duy sao? Đường thiếu phu nhân cô đừng quên, bây giờ cô là vợ của tôi!”

“Cút mẹ anh đi! Anh muốn ly hôn có bản lĩnh thì đường đường chính chính đấu

với tôi, bản lãnh không có cũng không cần dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy!

Tôi là vợ anh, không sai, nhưng anh cũng đừng quên, chúng ta chỉ có hiệp nghị hôn ước, tôi không có nghĩa vụ nhất định phải phục vụ anh!”

Đang yên lành, cô không hiểu vì sao hắn lại như vậy, cắn răng, tức giận

trừng mắt liếc hắn một cái, ánh mắt chưa đựng uất ức cùng quật cường,

lại làm cho Đường Minh Lân sửng sốt đem lửa giận nhịn xuống.

Nhìn vào đôi mắt của cô, hắn đều không kìm được mà mất khống chế, trong ánh

mắt trong suốt, giống như có ma lực, khiến người luôn tùy ý làm bậy như

hắn luôn có chút chú ý đến cảm nhận của cô!

Mẹ nó! Chết tiệt!

Rủa thầm một tiếng, Đường Minh Lân lạnh lùng nhìn con cọp nhỏ đang giương

móng ngồi bên cạnh, hít một hơi thật sâu khống chế lại tâm tình của

mình, một lúc lâu mới nghiến răng nghiến lợi mở miệng: “Người tình cũ

của cô…Lam Mộ Duy trở lại! Nhưng mà…ông đây không muốn ly hôn! Coi như

hắn trở lại, cô cũng đừng nghĩ đến cơ hội cùng với hắn! Xuống xe, mình

đi lên đỉnh núi!Cô nhất định phải đi, nếu không ngày mai tôi sẽ cho cha

cô nhặt xác!”

Âm thanh ổ khóa cùm cụp vang lên, không đợi Úc Tử Ân phản ứng, Đường Minh Lân đã đưa tay bấm tới, đẩy cô ra khỏi xe!

Mới vừa đứng lại, chiếc xe thể thao màu đen đã phóng đi, cuốn theo một đống bụi đất---

Nhìn qua kính chiếu hậu, Đường Minh Lân liếc nhìn bóng dáng cô đơn đứng ở

bên đường của cô, hừ lạnh một tiếng, sắc mặt càng thêm tối tăm! Bầu trời đầy bụi, Úc Tử Ân đứng mất hồn, tất cả suy nghĩ đều bị một câu nói của Đường Minh Lân cướp đi.

Xem đi, vẫn còn có người khiến mày suy nghĩ đến mức ngay cả hô hấp cũng đau đớn.

Giơ tay lên vuốt nhẹ trái tim đau đớn, cô quật cường đứng thẳng người ở nơi đồng ruộng trống trải này, nói hay lắm gì mà không hề khổ sở nữa, sự

thật chứng minh, cô cũng không phải là bách độc bất xâm.

Còn có một người, chỉ nhắc tới tên của anh, với cô mà nói, cũng là một loại thuốc kịch độc.

Đập vào mắt là đồi núi xanh thẳm, cô cười khổ, hít sâu vài ngụm không khí

trong lành, lúc này mới thoáng áp chế lồng ngực cuồn cuộn đau đớn xuống.

Đường là cô tự chọn, chẳng oán được ai, sống trên đời này cũng không phải mọi chuyện đều như ý nguyện, hôm nay cô chỉ cầu xin không thẹn với lòng.

Không phải cô không có tim, không có phổi, mà có rất nhiều việc, cũng không phải cô lựa chọn.

Giống nhau ban đầu Lam Mộ Duy rời khỏi cô, mặc dù đau, đau tận trong xương, cô cũng chỉ có thể một mình lặng lẽ nuốt trở về.

Không có ai là của ai, trên con đường kia, anh vứt cô xuống, cô không thể vì

vậy mà chấm dứt cuộc đời, chỉ có thể tiếp tục yên ổn xuống.

Năm tháng yên lặng trôi, một mình cũng không có gì khác biệt.

Hôm nay anh trở lại, cô đã là vợ của người khác, đây là sự thật không thể

thay đổi, trước khi cô còn không tìm được một đường khác để ra, án binh

bất động mới là biện pháp tốt nhất.

Đường Minh Lân càng ngày càng âm tình bất định, đại gia như anh rất khó phục vụ, cô không thể không có chừng mực.

Đứng ngơ ngẩn, cô nhìn đường núi quanh co uốn lượn, một lúc lâu mới bừng tỉnh.

Nơi này là dưới chân núi, cách đỉnh núi một đoạn lớn, bốn phía đều là núi,

căn bản không thấy một chiếc xe con, Đường Minh Lân ném cô ở chỗ này,

nghĩ đến cũng thật tức giận.

Nhưng tại sao anh ta tức giận? Cô không hề làm gì cả, không giải thích được ngược lại thành đầu sỏ gây nên.

Khẽ thở dài, cô ngẩng đầu nhìn đỉnh núi xa xôi, lấy lại bình tĩnh, bước từng bước lên trên.

Trên núi rất an tĩnh, nghe tiếng bước chân của mình, hưởng thụ tịch mịch khó có được.

Cách sau lưng không xa, một chiếc xe hơi màu đen chậm rãi lái tới phía cô.

Chỗ cạnh tài xế, Văn Khâm chăm chú nhìn bóng dáng màu vàng sáng chói mắt

phía trước, không khỏi ngẩn người, quay đầu nhìn về phía người đàn ông

trên ghế sau đang xử lý tài liệu, "Dịch tiên sinh, phía trước có người,

hình như. . . . . . L