Insane
Quân Hôn Độc Ái

Quân Hôn Độc Ái

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323983

Bình chọn: 9.5.00/10/398 lượt.

ngực anh, đánh anh nhè

nhẹ, oán trách, "Tần Thiên Nham, anh nói xem tại sao anh phải đi lính?

Tại sao em lại muốn gả cho anh? Anh có biết, mỗi ngày lo lắng đề phòng,

cho dù em chưa già nhưng đã muốn yếu rồi hay không."

Tần Thiên

Nham yêu thương vuốt đầu cô, "Yên nhi ngoan, anh đồng ý với em, chờ con

của chúng ta ra đời thì anh sẽ không làm nhiệm vụ nữa có được hay

không?"

Cô bỗng ngẩng đầu lên kinh ngạc, đáy mắt tràn đầy vui mừng, "Thật sao?"

Tần Thiên Nham nặng nề gật đầu, "Nói một, không hai!"

Mạc Yên cười rồi đè anh ở trên giường, cởi quần áo của anh ra, "Vậy thì

tốt, tối nay chúng mình đừng ăn cơm, tiếp tục tạo người đi!"

"Yên nhi..." Âm thanh của anh tràn đầy bất đắt dĩ, bị cô chặn lại miệng.

Sư Tử cái của anh phát động sự hung dữ, cũng làm cho anh vừa yêu vừa hận.

Chỉ là, Tần Thiên Nham đặc biệt thích sự hung dữ của cô nảy sinh ở trên

giường, như vậy anh có thể nhìn thấy Yên nhi yếu ớt mềm mại của nhà anh

hoá thân thành nữ vương, đó là một cơn gió dịu êm xinh đẹp, giống như

yêu nghiệt tu luyện trăm năm hút hết linh hồn nhỏ bé của anh đi.

Mạc Yên cảm thấy tự mình làm nữ vương giày vò một lần, còn mệt hơn anh làm

ba lần, cho nên, vừa xong, cô liền nằm sấp trên người anh ngủ thiếp đi.

Kết quả, Tần Thiên Nham lại phải khổ cực nhẫn nhịn tiến hành giải quyết hậu quả.

Đồ ăn đầy bàn thì cũng chỉ biết bỏ vào trong tủ lạnh để ngày mai ăn.

Hai ngày nghỉ, hạnh phúc ngọt ngào nháy mắt đã trôi qua.

Trong khoản thời gian này, bọn họ còn cùng nhau trở về nhà họ Tần một chuyến, cũng thuận đường ghé qua nhà họ Mạc, người lớn hai nhà đều nói những

lời đó, Mạc Yên sắp tốt nghiệp rồi, nên có ý định sinh đứa bé.

Tần Thiên Nham và Mạc Yên lần đầu tiên xưa nay chưa từng thấy, không tìm lấy cớ để đùn đẩy, ngoan ngoãn đáp một tiếng, "Được!"

Tần Thiên Nham còn nói thêm một câu, "Con sẽ nỗ lực!"

Làm cho ba mẹ hai bên đều cười ha ha, Mạc Yên mắc cỡ đỏ mặt, nên trốn ở phía sau anh.

Sáng sớm hôm sau, lúc sắp đi, Tần Thiên Nham giống như thường ngày, làm bữa

sáng đặt trên bàn, để lại một tờ giấy yêu thương, thừa dịp lúc cô ngủ,

hôn cô một cái rồi lặng lẽ đi.

Khi anh nhẹ nhàng đóng cửa lớn lại, khéo mắt của Mạc Yên chảy xuống một giọt nước mắt.

Vốn bất đắt dĩ phải chia xa, luôn khiến cô một mình cô đơn canh chừng cái

nhà này, muốn làm một người vợ tốt của Tần Thiên Nham, chính là lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, còn phải giỏi ở trên giường, càng

thêm chịu đựng được cô đơn, chịu đựng được cô độc, chịu đựng một cuộc

sống thê lương lúc bệnh không ai chăm sóc.

Thật ra mỗi lần anh đi, cô đều biết.

Nhưng cô sợ mình không giả ngủ được, thì sẽ không khống chế mà ôm lấy anh, khóc nói không cho anh đi.

Như vậy Tần Thiên Nham sẽ khó xử, anh đi sẽ không được an tâm.

Ngộ nhỡ anh nhớ cô, liên tục phân tâm trong lúc làm nhiệm vụ, hậu quả này làm cho cô không dám tưởng tượng và chấp nhận.

Cô biết, Tần Thiên Nham là lính đặc chủng giỏi nhất trong quân đội, là bộ đội đặc chủng tiên phong.

Mỗi lần Tần Thiên Nham làm nhiệm vụ, đều là nguy hiểm trong nguy hiểm, cho

nên ba cô luôn dặn cô phải hiểu chuyện, không được liên lụy anh, mà phải cùng anh sống những ngày tốt đẹp.

Cho nên, mặc dù Mạc Yên có

nhiều câu oán giận thì cô cũng chỉ phát cáu nho nhỏ, còn không thì giấu ở trong lòng, chỉ mong anh có thể bình an trở về là tốt rồi.

Anh

đi, Mạc Yên cũng không còn buồn ngủ nên đứng dậy, dọn dẹp gian phòng

thật tốt, quả nhiên thấy trên bàn ăn bày bữa sáng đang còn bốc hơi nóng, nhìn tờ giấy để bên cạnh một cái, vẫn là những câu nói đó, "Bảo bối,

anh yêu em! Chờ anh trở về!"

Mạc Yên cảm thấy trái tim cùng mắt đều đã ươn ướt rồi. Tần Thiên Nham đi xuống lầu, ở dưới lầu đã sớm có một chiếc xe riêng màu xanh biếc của quân đội đang chờ chở anh về đơn vị.

Người lái xe chính là Đồng Tranh, bạn cùng trường quân đội, đồng thời cùng

thi chung vào đại đội, lại cùng nhau lăn lộn trở thành anh em tốt trong

đại đội đặc chủng, tình cảm và sinh mệnh của Tần Thiên Nham và Đồng

Tranh có thể xem như là bạn sinh tử.

Tần Thiên Nham vừa lên xe, Đồng Tranh liền trêu ghẹo nói, "Thiên Nham, không đành lòng xa vợ để đi sao?"

Tần Thiên Nham tựa lưng vào ghế ngồi, hai mắt nhắm lại, thở dài một tiếng,

"Không bỏ được thì có thể làm gì? Nếu chúng ta đã lựa chọn làm lính, có

chuyện thì phải tiến lên, gặp nạn thì phải gánh, đây không phải là sứ

mạng không thể từ chối của người làm lính sao?"

Đồng Tranh cười

nói, "Thiên Nham, cậu cũng đừng khua môi múa mép ở trước mặt tôi, cậu tỏ ra yếu thế một chút sẽ chết hả, cùng lắm thì bị tôi cười hai câu, vợ

chồng ân ái vốn là chuyện bình thường!"

Tần Thiên Nham cười nhạo

một tiếng, "Đồng Tranh, tôi cần phải tỏ ra yếu thế trước mặt cậu sao?

Chúng ta đều là người lớn hết rồi, cũng không thể giống như bọn nhóc con xấu hổ chứ? Tôi nâng lên được thì hạ xuống được, nên làm gì thì làm cái đó, công và tư rõ ràng, mới có thể cố gắng để đầu óc tỉnh táo và sức

phán đoán quả quyết, nếu trên chiến trường mà còn nghĩ vợ ở nhà, vậy tôi không thể trở về gặp cô ấy, mà đã chết ở trên chiến trườn