Insane
Quân Hôn Độc Ái

Quân Hôn Độc Ái

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324064

Bình chọn: 7.5.00/10/406 lượt.

Lan, bà hỏi Yên nhi một chút về ý của chúng ta muốn đón con bé về đại

viện ở, nhà mình cùng nhà lão Mạc gần nhau, có thể cùng nhau chăm sóc

cho Yên nhi, để tránh con bé ở bên ngoài một mình, làm tôi không yên

tâm."

"Được, tôi giờ liền qua hỏi ý kiến của Yên nhi một chút!"

Lương Mộc Lan cúp điện thoại, liền cùng thư ký của mình, Tiêu Chính, dặn dò một tiếng, liền vội vã đi ra ngoài.

Đi tới cửa, đúng lúc đụng phải anh của Mạc Yên, Mạc Hà, Lương Mộc Lan vội gọi anh lại, "Tiểu Hà."

Mạc Hà vừa thấy là Lương Mộc Lan, cười ôn hoà, "Chủ nhiệm Lương, có chuyện vui phải không? Nhìn mặt dì rất hồng hào."

Lương Mộc Lan không ngừng cười ha ha, "Có tin vui, có tin vui! Yên nhi đã mang thai."

Sự nho nhã trên khuôn mặt tuấn tú của Mạc Hà bổng ngẩn người, sau đó liền

cười, "Dì Lương, vậy thì cần phải chúc mừng dì, dì rất nhanh sẽ trở

thành bà nội, con cũng có thể vinh dự trở thành cậu rồi."

Lương Mộc Lan và Mạc Hà đều thuộc Bộ Ngoại Giao, Lương Mộc Lan đảm nhiệm chức chủ nhiệm ở Bộ Ngoại Giao.

Còn Mạc Hà là một nhà ngoại giao mới, biết bốn loại ngoại ngữ Anh, Pháp, Ý, Đức, đặc biệt phụ trách một ít ngoại giao ở Âu Mỹ, bởi vì làm việc cẩn

thận và xuất sắc, anh rất được cấp trên tính nhiệm.

Bề ngoài bọn họ bình thường hợp tác trong nhiệm vụ, sau công việc bọn họ liền trở thành người thân.

"Không phải sao! Cậu cũng muốn vinh dự lên chức cậu." Lương Mộc Lan xem đồng

hồ một chút, mới giật mình với thời gian trôi qua, vui vẻ nói, "Ôi trời, dì phải đi trước đây, mới vừa hẹn với mẹ con xong, muốn tới đó nhìn xem chỗ ở sắp tới của Yên nhi."

"Được! Dì lương, dì đi đi, tối nay con sẽ tới gặp Yên nhi."

Mạc Hà dịu dàng cười, phất tay với Lương Mộc Lan, nhìn bà đi ra ngoài, liền móc điện thoại ra, bấm dãy số mà anh đã học thuộc lòng.

Điện

thoại vừa vang lên một tiếng, đầu bên kia điện thoại liền truyền tới

giọng nói yêu kiều và trong vắt của Mạc Yên, "Này, là anh hai sao?"

Tim của Mạc Hà mềm nhũn một cái, "Con bé ngốc, mang thai cũng không nói cho anh biết?"

Mạc Yên giận cười nói, "Em và mẹ vừa mới trở về, làm sao anh biết nhanh như vậy? Là mẹ chồng em nói cho anh biết sao?"

"Đúng vậy, nếu không phải đụng dì Lương, anh làm sao mà biết! Con bé ngốc,

nhớ phải ăn uống và nghỉ ngơi đầy đủ biết không? Hôm nay anh hơi vội,

kiếm thời gian khác rồi anh đến thăm em."

Mạc Hà đối với Mạc Yên

cũng đặc biệt cưng chiều, mặc dù sau khi kết hôn, anh ít khi gọi điện

cho cô. Thế nhưng giọng nói yêu thương vẫn giống như trước, luôn khiến

cho Mạc Yên cảm động.

"Được thôi, anh còn bận việc thì chờ rãnh

rỗi rồi tới, dù sao giờ em cũng không có vướng bận gì. Mới vừa rồi mẹ có nói với em, để em trở về đại viện ở, cho nên về sau anh không lo sẽ

không có cơ hội lấy lòng em, ha ha ha..."

Nghe Mạc Yên ha ha cười khúc khích, Mạc Hà lại mất hồn trong chốc lát.

"Anh hai, tại sao anh không nói chuyện?"

Vừa nghe Mạc Yên la lên, Mạc Hà mới phục hồi lại tinh thần, trên mặt tuấn

tú hiện lên một chút đỏ ửng, "A, không có việc gì, mới vừa rồi anh đang

suy nghĩ không biết nên mua gì cho em?"

"Ôi dào, anh không cần

phải mua gì đâu, anh không phải không biết, hai nhà chúng ta có rất

nhiều những thứ đó, em đoán chừng đến lúc đó em sẽ ăn tới ói luôn. Nếu

như anh muốn thật lòng chúc mừng em, thì hôm nào theo em đi dạo phố mua

đồ dùng em bé đi có được không?"

"Được thôi! Hai ngày nữa là chủ nhật, anh đi cùng em!"

"Cứ quyết định như vậy đi!"

"Được, Yên nhi, nhớ chú ý giữ gìn sức khỏe, anh cúp trước đây!"

"Được, anh cũng nhớ giữ gìn sức khỏe, đừng quá liều mạng biết không?"

"Biết rồi, con bé ngốc, bai!"

"Bái bai."

Vừa cúp điện thoại, Mạc Hà có chút ngẩn ngơ, năm ấy có một cô bé nhỏ vẫn

chạy theo sau lưng anh, thế mà chớp mắt đã thành mẹ. Đóa hoa của nhà họ

Mạc của anh đẹp như vậy, lại sớm bị thằng quỷ nhỏ Tần Thiên Nham hái

được, thật đúng là diễm phúc không cạn.

Mạc Hà cười đến có chút

cô đơn và phiền muộn, ngay sau đó lại lên tinh thần, khôi phục sự trầm

ổn và lão luyện, tiếp tục đi vào bên trong.

Mới vừa để điện thoại xuống, Bạch Yên liếc nhìn cô một cái, "Anh con gọi tới sao?"

Mạc Yên gật đầu một cái, khẽ dạ.

Bạch Yên than nhẹ một tiếng, "Con nhìn xem, con sắp làm mẹ rồi, mà anh con

đến ngay cả một bóng dáng của bạn gái cũng không có. Thằng nhỏ này, cứ

cắm đầu vào công việc, cũng không biết là tốt hay xấu nữa."

Mạc

Yên cười nói, "Mẹ, con là kết hôn sớm, còn anh con thì còn trẻ lắm, chỉ

bằng vào tướng mạo của anh hai, mẹ còn sợ không tìm được một người con

dâu hiền sao!"

"Cũng không phải như vậy, mẹ cứ có cảm giác hình

như anh con không thích con gái. Con xem nó chỉ có tới tới lui lui ở

chung một chỗ với mấy người anh em, ngay cả Cao Kiệt cũng nói nó không

gần con gái. Mẹ mừng vì nó giữ được trong sạch của mình, không có cùng

một dạng với mấy đứa con trai quậy phá khác, nhưng lại buồn vì nó không

tìm được bạn gái."

Mạc Yên thấy buồn cười, "Mẹ xem mẹ đang lo

chuyện không đâu rồi, anh làm việc có chừng mực, hiện giờ anh đang nghĩ

liều mạng vào sự nghiệp nên mới không có bạn gái, nếu không hai ngày nữa anh hai