XtGem Forum catalog
Quân Hôn Độc Ái

Quân Hôn Độc Ái

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323995

Bình chọn: 7.00/10/399 lượt.

như lửa, rất nhanh liền đốt cháy thân thể của cô, cả người nóng lên, ngay cả hít thở cũng đều là mùi vị

phái nam của anh.

Không chỉ có anh khát vọng cô, mà cô cũng khát vọng anh giống như vậy.

Cô cho tới bây giờ cũng không có sức chống cự anh, chỉ cần bị anh ôm chặt

lấy ở trong ngực, chỉ cần trong hơi thở ngửi thấy được hơi thở của anh,

trái tim cô liền say mất rồi.

Cô cũng muốn anh, nghĩ đến tim đều đau nhức, làm sao còn có thể cự tuyệt.

Có lúc, Tần Thiên Nham vừa đi chính là nửa tháng, một tháng, thậm chí có

lần gần nửa năm. Thời điểm anh làm nhiệm vụ, sợ bị lộ hành tung và thân

phận, nên thường không cho phép liên lạc bên ngoài.

Cô thường

nhớ anh, nghĩ đến tim đều đau. Mỗi lần nhìn thấy anh, cô đều nhào tới

giống như một con sư tử cái, chỉ hận không thể ép khô ép sạch anh, khiến anh vĩnh viễn đều không thể rời bỏ cô mới chịu thôi.

"Anh Nham..."

Cô híp mắt nhìn khuôn mặt tuấn nghị (anh tuấn + kiên nghị) của anh, nhẹ

kêu tên của anh, tâm thần sớm đã bị lạc vào sự dịu dàng của anh, chỉ có

thể đi theo tiết tấu của anh, cùng trầm luân, kêu lên vui vẻ... "Yên nhi, Yên nhi ngoan của anh..."

Anh động tình gầm to tên của cô, hai cánh tay có lực cường tráng siết cô thật chặt ở trong ngực, không lưu lại chút khe hở.

Sau khi kích tình, ánh mắt của cô long lanh như nước, mặt đỏ ửng, môi đỏ mọng kiều diễm, xinh đẹp không gì sánh bằng.

Ngọn lửa trong Tần Thiên Nham vừa dập tắt, nhưng khi liếc mắt nhìn cô, thì

lại cảm thấy ngọn lửa lập tức nổi lên, còn chưa kịp tách ra khỏi người

cô, nên anh lại bắt đầu cuồng dã rong ruổi tàn phá trên người cô một lần nữa.

"Yên nhi, phải làm thế nào nếu anh yêu em không đủ?" Anh

thở hổn hển, chóp mũi đụng vào chóp mũi của cô, khoảng cách gần làm hai

người nhìn thẳng vào mắt nhau, làm cho Mạc Yên có thể thấy sự thâm tình

và mê luyến dành cho cô tràn đầy trên mặt của anh.

Mạc Yên cười

đến híp cả mắt, gắt gao cuốn thật chặt lấy anh như một con đỉa, "Vậy thì anh cứ tiếp tục yêu, yêu cả đời, yêu đến thiên trường, yêu đến địa cửu, yên đến sông cạn đá mòn..."

"Tốt..." Anh đáp một tiếng, liền hôn xuống thật sâu.

Từ khi về đến nhà, hai người đều một mực dây dưa ở trên giường, cho đến

khi phóng tất cả nhiệt tình của sự chia lìa dành dụm ra hết, Mạc Yên

cũng mệt mỏi ngủ mê mang.

Lúc này Tần Thiên Nham mới lưu luyến

không rời, ôm cô vào phòng tắm, tắm sạch sẽ, sau đó thả cô trở lại

giường, cẩn thận giúp cô đắp lại chăn mỏng, hôn xuống một nụ hôn ở trên

môi cô, rồi mới đi ra khỏi phòng.

Đi tới trước cửa, nhìn mấy túi

đồ ăn bị anh ném ở góc cửa, Tần Thiên Nham lắc đầu cười khổ, chỉ cần vừa đụng đến cô thì anh sẽ đều mất khống chế như vậy.

Ngay sau đó, khuôn mặt tỏ ra hạnh phúc, cầm lên mấy túi đồ ăn, đi vào phòng bếp, bắt đầu cầm dao lên bận rộn nấu.

Không chỉ Mạc Yên biết làm cơm tình yêu mà anh cũng biết làm, mà còn làm rất

ngon, anh có thể nấu cho Mạc Yên ăn, anh cảm giác đó cũng là một loại

hạnh phúc.

Sau hai giờ đồng hồ, một bàn thức ăn nóng hổi được dọn xong, tất cả đều là món ăn yêu thích của Mạc Yên, Tần Thiên Nham cũng

thở phào một hơi.

Anh rửa tay sạch sẽ, rồi xoay người đi vào phòng ngủ.

Trên cái giường rất to, Mạc Yên đang cúi người ngủ ở chỗ đó, khuôn mặt yên

tĩnh dịu dàng khi ngủ, nước da trắng như tuyết làm cho Tần Thiên Nham

nhìn mãi vẫn không thấy chán.

Anh cứ ngồi ở mép giường nhìn cô, Tần Thiên Nham cảm thấy giống như mình đã có toàn thế giới, một hạnh phúc bình thường tốt đẹp.

Đời này, anh có cô thì đã quá đủ!

Nhìn hồi lâu, vẫn không thấy Mạc Yên có dấu hiệu tỉnh lại. Tần Thiên Nham

nhẹ nhàng cúi người, bắt đầu hôn nhẹ lên lỗ tai nhỏ, mềm mại của cô.

Vành tai chính là điểm mẫn cảm của cô, anh dùng chiêu này đánh thức cô thì nhất định có tác dụng.

"Đừng..."

Quả nhiên, trong giấc mộng Mạc Yên cảm thấy anh đang xâm lấn, thân thể run

rẩy, lông mi cô run rẩy mấy cái như cánh bướm nhẹ nhàng, vừa mới mở ra

thì liếc anh một cái, mang theo oán trách vừa rên vừa nói, "Tần Thiên

Nham, anh lại làm chuyện xấu!"

Ngay sau đó, hai mắt lại nhắm nghiền rồi tiếp tục ngủ lần nữa.

Anh nhẹ giọng dụ dỗ, "Bảo bối, anh làm cơm xong rồi, em mau dậy đi, ăn một chút cơm rồi ngủ tiếp, nghe lời đi!"

Cô nửa ngày vẫn không lên tiếng.

Đang lúc Tần Thiên Nham định giở lại mánh cũ, Mạc Yên nhắm hai mắt lẩm bẩm

một câu, "Tần Thiên Nham, anh lại muốn đi công tác trong bao lâu?"

Chân mày của Tần Thiên Nham nhảy một cái, khi Mạc Yên gọi anh là Tần Thiên

Nham thì trong lúc này liền đại biểu tâm tình của cô đang khó chịu. Lúc

này nếu không nói chuyện dễ nghe với cô, anh sẽ là người chịu đủ hậu

quả.

Anh che miệng ho nhẹ một tiếng, suy nghĩ một chốc mới nói,

"Có thể một hoặc hai tháng, dĩ nhiên nếu như có thể hoàn thành nhiệm vụ

trước thời hạn, thì có thể trở về trước thời hạn."

"Nguy hiểm không?" Cô vẫn không có mở mắt, chỉ nhích thân thể lại gần trên người anh.

Tần Thiên Nham cảm thấy trong lòng ấm áp, ôm lấy cô, "Em còn ở đây, thì cho dù là nơi nguy hiểm hơn nữa, anh cũng sẽ sống sót trở về."

Lỗ

mũi Mạc Yên có chút chua xót, tựa đầu vào trước