
c Vấn tự nổi giận đùng đùng bỏ đi, Lương Mộc Lan mặt đau lòng nhìn con trai của mình.
Đã như vậy mấy ngày trôi qua, không thấy thần thái phấn chấn trước kia của con trai, thay vào đó chính là bộ dáng nửa sống nửa chết như hiện tại,
Mạc Vấn ông ta đau lòng cho con gái của mình, chẳng lẽ Lương Mộc Lan bà
lại không đau lòng cho con trai của mình sao?
Việc đã đến nước
này, bọn họ ngoại trừ đau lòng, khổ sở, còn có thể làm được chuyện gì,
nếu như hối hận, đau lòng và sám hối có thể đổi lấy mạng sống của Mạc
Yên, Lương Mộc Lan bà là người đầu tiên hướng về phía Mạc Vấn quỳ xuống, cầu xin sự tha thứ của bọn họ!
Nhưng mà, nhìn bộ dáng ngây ngốc
của con trai mình, lúc này Lương Mộc Lan lo lắng hơn là, mức độ con trai của bà yêu Mạc Yên, cứ sợ sẽ bị ác mộng của Mạc Yên vây quanh cả đời,
thoát ra không được, thật sự hoá điên thì đó chính là tội nghiệt của cả
đời rồi.
Nhìn thấy bộ dáng của Tần Thiên Nham ngây ngốc ngơ nhác
giống như mất linh hồn, Lương Mộc Lan đau lòng mà ôm anh vào trong ngực, "Con trai ngoan, con đừng như vậy, mẹ nhìn mà rất đau lòng."
Tần Thiên Nham giống như không nghe thấy lời của bà nói, con ngươi thông
minh, trong suốt ngày ấy, lúc này lại hoảng hốt, hoàn toàn không có tiêu điểm.
Anh không biết, tại sao anh bắn mấy phát súng mà lại không có chết?
Chú Mạc lừa gạt anh, ông không muốn anh đi xuống theo Mạc Yên sao?
Mạc Yên của anh, đi thật rồi sao?
Không! Anh không tin! Anh không thể cứ như vậy nằm ở trên giường bệnh, anh phải đi tìm cô.
Sống phải thấy người, chết...phải thấy xác!
Tần Thiên Nham đẩy Lương Mộc Lan ra, liền muốn đứng lên, nhưng hai chân vừa động, vết thương liền như ngàn vạn cây châm đâm vào rất đau đớn, nhưng
anh không để ý, chợt đứng mạnh dậy, liền lập tức làm cho vết thương vỡ
toang ra, băng gạc liền nhiễm một mảng đỏ.
Lương Mộc Lan thấy thế thì liền sợ hãi, trực tiếp vọt ra cửa, kêu to, "Bác sĩ, bác sĩ mau tới đây..."
Phòng của Tần Thiên Nham đang ở là phòng bệnh săn sóc đặc biệt cao cấp, khi
Lương Mộc Lan rống to một tiếng, toàn bộ y tá đứng chữa bệnh và chăm sóc với phòng làm việc của bác sĩ đều bị kinh động, tất cả ngay lập tức
đứng dậy, hướng bên này chạy tới.
Tần Kiến Quốc giận Tần Thiên
Nham tuỳ hứng và cố chấp, một cái tát liền quét tới, đánh Tần Thiên Nham đang đứng lên ngã xuống đất, chỉ vào mũi anh mà mắng, "Nhìn bộ dạng bất lực này của con một chút đi, đi ra ngoài, đừng nói là con trai của Tần
Kiến Quốc."
Lương Mộc Lan nhìn thấy chồng chẳng những không bảo
vệ con trai của mình, mà còn rắt muối ở trên miệng vết thương của anh,
bà giống như con sư tử cái đang bảo vệ con của mình mà vọt tới, chợt đẩy Tần Kiến Quốc, "Lão Tần, ông đây là muốn làm gì? Con trai đã như vậy,
ông còn muốn hành hạ nó, ông không phải thật sự muốn bức chết nó chứ?" Tần Kiến Quốc chỉ vào
Tần Thiên Nham cả người tràn đầy bi thương và vô lực đang ngã trên mặt
đất, vừa đau vừa hận, "Con nhìn lại cái tướng bất lực này của con đi, có đánh được hắn ta không?"
Lương Mộc Lan trợn mắt liếc ông một
cái, lười phải để ý đến ông, bà đi đến bên cạnh của Tần Thiên Nham, muốn đở anh đứng dậy, nhưng bà chỉ có một chút sức lực, như thế nào có thể
đở Tần Thiên Nham cao một mét tám đây, khiến cho cả buổi cũng không thể
kéo Tần Thiên Nham lên, Lương Mộc Lan thấy Tần Kiến Quốc đứng ở chỗ này
mắt lạnh liếc nghiêng, không nhịn được khí tức từ trong lòng, hướng về
phía Tần Kiến Quốc rống giận, "Tần Kiến Quốc, ông còn đứng đó làm gì?
Tại sao không mau tới đây giúp tôi một tay?"
Tần Kiến Quốc hừ nhẹ một tiếng, quay đầu hướng cảnh vệ Đỗ Uy ra hiệu, Đỗ Uy lập tức tiến lên, "Phu nhân, để tôi giúp ngài!"
Anh và Lương Mộc Lan hai người cùng nhau đở Tần Thiên Nham lên giường.
Một đám bác sĩ và y tá chen ở cửa, nhìn thấy vẻ mặt giận dữ của Tần Kiến Quốc, đang muốn vào nhưng không dám vào.
Lương Mộc Lan vội vàng gọi bọn họ vào, "Bác sĩ, mau vào xem một chút, làm phiền các vị rồi!"
Những bác sĩ và y tá đang muốn tiến vào, lại bị Tần Kiến Quốc đột nhiên quát
lạnh một tiếng, "Không ai được vào! Bà, cũng đi ra ngoài đi!" Một câu
phía sau là hướng về phía Lương Mộc Lan mà nói.
Lương Mộc Lan
không tin ông ngay cả mình mà cũng muốn đuổi, ngạc nhiên đưa tay chỉ vào mũi mình, "Ông nói, tôi cũng phải đi ra ngoài sao?"
Tần Kiến Quốc mặt nghiêm túc lạnh lẽo, "Bà cũng đi ra ngoài, tôi muốn cùng nó nói chuyện một chút."
Lương Mộc Lan nhìn thoáng qua Tần Thiên Nham, than nhẹ một tiếng, cũng phải
để Lão tử ông dọn dẹp nó một chút, nhưng nhớ tới tính tình nóng nảy như
lửa kia của Tần Kiến Quốc, khi nổi giận lên cũng không biết sẽ làm ra
chuyện gì, trước khi đi ra bà kéo ống tay áo của Tần Kiến Quốc, "Lão
Tần, ông cũng phải vừa phải một chút, thằng bé hiện tại đang bị thương
đấy."
Tần Kiến Quốc trợn mắt, "Tôi tự có chừng mực!"
Đợi
Lương Mộc Lan vừa đi khỏi, đóng cửa lại, Tần Kiến Quốc liền đi tới mép
giường của Tần Thiên Nham, hai tay chấp sau lưng, mày rậm nhíu lại,
giống như một con thú bị vây mà phải chạy vòng vo mấy vòng, lúc này mới
dừng trước giường bệnh, từ trên cao nhìn xuống v