Duck hunt
Quân Hôn Độc Ái

Quân Hôn Độc Ái

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325034

Bình chọn: 8.00/10/503 lượt.

mắt hạnh nhìn anh. Trong đôi mắt đen nháy tràn đầy hoảng hốt, sợ hãi, vừa đưa đôi tay ra, bắt đầu đánh trên người anh, vừa cực kỳ tức giận gầm lên với anh, "Nam Bá Đông, đồ khốn kiếp!

Buông tôi ra mau!"

Cứ nhìn anh trong khoảng cách gần như vậy, cô lại giật mình khi nhìn thấy người đàn ông này tuấn tú phi phàm, khí thế bức người.

Lông mày này, mắt này, không gì không tốt, không gì không đẹp.

Rõ ràng là diện mạo nghiêng về hướng nữ tính, nhưng lại hoàn toàn không có hơi thở của mẹ. Trong lúc đó vẻ mặt của anh rất lạnh lùng và cứng rắn,

làm cho khuôn mặt nữ tính xinh đẹp của anh, nhìn vào càng thấy mị hoặc,

ưu nhã, cao quý...và lạnh lùng.

Nhưng khi rơi vào trong mắt của

cô, nó cũng ghê tởm đáng chết, chói mắt, hận không được lại muốn tát

trên khuôn mặt cười tà nịnh của anh.

Mạc Yên bị anh ôm cứng tại

chỗ, cảm giác eo thon cũng muốn bị bẻ gãy. Cô không nhịn được vừa nóng

vừa giận, khuôn mặt trắng ngọc nhỏ nhắn đã muốn sung huyết đỏ bừng, nhỏ

giọng quát, "Nam Bá Đông, anh có nghe tôi nói hay không? Buông tôi ra

mau!"

Ai ngờ, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của cô, sau khi bỏ đi

tổn thương nặng nề và tái nhợt, lại xinh đẹp như hoa đào, lại tươi đẹp

như phấn hoa đào, thanh lệ và kiều diễm khiến cho người đàn ông trước

mặt không dám đùa giỡn cô nữa, dứt khoát trực tiếp cuối đầu, hung hăng

hôn xuống.

Đại não của Mạc Yên oanh một tiếng nổ tung, nháy mắt cả người mất hồn, ngay sau đó, chính là kịch liệt phản kháng.

Nhưng cô lại không có nhiều khí lực, đối với Nam Bá Đông mà nói thì anh

thường sống chết ở trên sa mạc, giống như sức lực này chỉ để cù lét anh. Chẳng những hoàn toàn không đủ uy hiếp anh, ngược lại càng làm dục vọng trong cơ thể của người đàn ông này dâng lên, động tác hôn của anh cũng

càng kịch liệt.

Khi nụ hôn cuồng phong của anh vẫn đang cắn xuống, Mạc Yên cảm thấy không khí càng ít, càng ngày càng mỏng manh.

Sức lực của cô trước mặt người đàn ông này thật sự nhỏ yếu như vậy.

Ở trước mặt người đàn ông này, cô ngay cả kháng cự, quyền lợi nói "Không" cũng không có. Một cỗ bất lực, vô lực, bất đắc dĩ, lại không có cảm

giác, lặng lẽ bao phủ lên tim của cô.

Ý thức của cô đột nhiên

tỉnh táo lại, chỉ cần anh muốn, cô căn bản không có cách nào kháng cự

lại sự chiếm đoạt của anh. Cô tuyệt vọng buông tha giãy dụa, ủy khuất

nghẹn ngào nhắm hai mắt lại.

Hai hàng nước mắt trong veo, theo gò má trắng óng ánh chảy xuống, tựa như lòng của cô, tức khắc vỡ thành những mảnh nhỏ.

Cô tưởng rằng, cô có thể quên hết mọi thứ. Nhưng bây giờ cô mới phát hiện, lòng ngực đau đớn này, chỉ cần đụng vào, sẽ cứng rắn đau đớn, đau đến

mức cô chết đi sống lại, toàn bộ thân thể và thần kinh cũng đang co

quắp.

Ở chỗ này, đã hủy diệt đi cuộc đời hạnh phúc của cô. Tên ác ma đáng chết này, tất cả mọi thứ ở đây đều không ngừng nhắc nhở cô. Ở

nơi này đã từng phát sinh những chuyện làm cô cực kỳ không chịu nỗi, làm cho cô cơ hồ đánh mất đi năng lực yêu, làm cho cô bắt đầu hoài nghi

phương hướng đang ở đâu trong cuộc đời tối đen này của cô.

Tại sao cô có thể quên đây? Cô có thể quên như thế nào đây?

Mấy ngày trước, cô còn có một cuộc sống hạnh phúc như vậy, giống như đang

ngâm mình trong lọ mật ong, tất cả quanh thân đều là ngọt ngào.

Nhưng vài ngày sau, cô chẳng những mất đi hạnh phúc, mà còn trở thành đồ chơi trong tay tên ác ma ở trước mặt này.

Không muốn! Cô không muốn như vậy!

Cô muốn chạy trốn! Tránh xa tên ác ma này! Tránh xa hết thảy chuyện của

nhân dân, vĩnh viễn vĩnh viễn nói với những người này---không hẹn gặp

lại!

Đánh tiếc là, cô dù có trăm ý định muốn tránh xa, tên ác ma trước mặt này cũng không cho phép.

Lúc vừa mới bắt đầu, anh liền bày tầng tầng lớp bẫy, chờ cô ngu ngốc nhảy

vào, lại tiếp tục đưa Tần Thiên Nham tiến vào, đánh bại từng người một

trong bọn họ.

Sau đó, anh lại giam cô trong nhà tù hoa lệ này,

làm cho cô vĩnh viễn cũng trốn không thoát anh, cuối cùng, trở thành độc chiếm riêng của anh.

Đây chính là mục đính của tên ác ma này!

Nam Bá Đông đang cảm giác hơi nóng bừng bừng thiêu đốt, đột nhiên lại cảm

giác đang hôn một chút vị mặn, thân thể cứng đờ, chợt ngước mắt, nhìn về mặt của cô.

Khi thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ đều là bi

thương và tuyệt vọng, hai trong mắt nhắm chặt, lông mi thật dài khẽ run, nước mắt cũng đang không tiếng động mà chảy xuống, dục hỏa trong cơ thể đang điên cuồng đốt, trong nháy mắt lại bay mất.

Tim của anh, giống như bị người nào đó dùng sức xé ra, lại cứng rắn cảm thấy đau đớn.

Nhưng tay anh đang ôm thắt lưng cô thật chặt, không có buông lỏng nữa phần.

Anh chẳng qua vươn tay ra, mang theo dịu dàng nhẹ nhàng lau đi khéo mắt

chảy nước mắt của cô, mặt không được tự nhiên hừ một tiếng, "Đừng khóc!

Khó coi chết được!"

Anh không nói lời nào tốt, mà vừa lên tiếng, ngược lại Mạc Yên lại khóc không ra tiếng.

Cô chôn mặt trước ngực anh, hai tay nắm thật chặt quần áo của anh, giống

như phát tiết, ô ô mà khóc, khóc đến tê tâm liệt phế, khóc đến ruột gan

đứt đoạn,

Tất cả đau khổ, tất cả kìm nén, tất cả khổ sở, toàn bộ tất cả tổn thương,