Polly po-cket
Quân Hôn Độc Ái

Quân Hôn Độc Ái

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324253

Bình chọn: 7.5.00/10/425 lượt.

hư vậy, như theo lời cô nói, cô đã cố thay đổi, cũng đã dần dần chấp nhận anh từng chút một. Anh nên vì cô mà càng thêm kiên trì mới phải, mà không phải là bức cô vào góc tường, lại để cô rụt mình lại một lần nữa.

Thấy một màn Mạc Yên và Nam Tinh đang ôm nhau ở đằng kia, lòng Tần Thiên Nham lại cảm thấy chua chát.

Anh vẫn tưởng rằng mình đã sắp hết khổ, nhưng bây giờ xem ra mọi chuyện bất quá chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi. Anh cách ngày thành công dường như sẽ không bao giờ xảy ra.

Thấy Nam Tinh nắm tay cô cùng nhau đi dạo, Tần Thiên Nham cũng một đường theo sát trong yên lặng.

Sau đó anh nhìn thấy bọn họ cùng đi vào một quán cà phê.

Lúc này điện thoại của Tần Thiên Nham vang lên, anh vừa lấy ra thì thấy là điện thoại nhà. Chắc chắn là gọi tới thúc giục bọn họ đây mà?

Như anh đoán, là Lương Mộc Lan thấy thời gian sắp mười một giờ rồi, còn chưa thấy bọn họ qua, trong lòng sốt ruột và lo lắng, sợ Mạc Yên đổi ý, nên giờ mới gọi điện qua hỏi bên đây sao rồi.

Tần Thiên Nham nói mọi chuyện không có sao, nói sẽ lập tức qua ngay.

Nghĩ một chút rồi anh vẫn đi vào quán cà phê, ngồi ở bên cạnh mạc Yên thấp giọng hỏi, “Yên nhi, sắp mười một giờ rồi, ông nội và ba mẹ đang ở nhà chờ chúng ta qua đó ăn cơm!”

Mạc Yên nâng mắt nhìn anh, hai mắt bởi vì khóc mà đỏ bừng, cô mang theo giọng cười có chút tự giễu, “Anh nhìn xem tôi như vậy còn thích hợp qua nhà anh sao? Tần Thiên Nham, anh bế Dương Dương qua đó đi. Hôm nay tôi mệt rồi, sẽ không qua đó đâu, hôm khác tôi sẽ qua đó thăm ông nội!”

Đêm qua bị anh ép buộc cả đêm, rạng sáng mới được ngủ, sáng nay vừa về lại bị bọn họ tàn phá tinh thần. Lúc này cô cảm thấy thể xác lẫn tinh thần rất mệt mỏi, chỉ muốn nghỉ ngơi cho tốt thôi.

Tần Thiên Nham trầm mặc trong chốc lát, lập tức nói, “Vậy cũng được! Anh bế Dương Dương qua đó trước, chờ ăn xong cơm tồi, anh lại bế nó về. Em ở bên ngoài cẩn thận một chút.”

“Ừ.”

“Anh đi đây!”

“Ừ.”

Từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài, thấy thân hình cao lớn của Tần Thiên Nham, như lộ ra một sự lạc long và trống vắng vô tận, lại làm tim Mạc Yên cảm thấy rất đau.

Cô biết anh đang rất sợ, cho nên anh mới mau chóng muốn cho cô một cái danh phận, để cho cô trở thành vợ anh một lần nữa, để cô ở bên cạnh anh một lần nữa, vĩnh viễn sẽ không bao giờ để cô rời xa anh.

Nhưng anh lại không biết, cô cũng đang rất sợ.

Chưa từng bị người mình yêu vứt bỏ, có lẽ sẽ rất rộng rãi và độ lượng như lòng Thánh Mẫu vậy, sẽ đối xử tốt với những người đã từng tổn thương họ, nhưng cô làm không được.

Chỉ cần vừa thấy Tần Thiên Nham, trong lòng cô sẽ có oán, có hận, tự nhiên cũng sẽ không biến mất.

Chính vì không có cách nào buông xuống, cô mới yêu và đau lưỡng lự không biết tiến làm sao.

Nếu như cô không thể thoát được tình cảnh khó khăn này, có lẽ cô sẽ mang theo oán và hận này hết cả cuộc đời!

Cho nên cô thật sự hi vọng, Tần Thiên Nham có thể buông tay!

Nếu như vẫn tiếp tục như vậy thì mọi người cứ quấn lấy nhau cùng nhau đau khổ đi, cùng nhau không thoải mái, cùng cảm thấy chính mình không có rộng rãi, và không có độ lượng.

Nhưng cô không hiểu, tại sao cô là người bị hại, bây giờ Tần Thiên Nham đang phải trả giá, kết quả cô lại bị đảo ngược thành người xấu, đây là đạo lý gì vậy?

Tục ngữ nói đúng, nếu giải thích có ích thì cần cảnh sát làm gì?

Thực sự...quá hài hước rồi!

Mạc Yên càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng buồn.

Nam Tinh thấy Mạc Yên cầm ly cà phê mà tay vẫn run, liền biết lòng của cô đang rất kích động, nhẹ thở dài ở trong lòng, cậu vươn tay nhẹ nhàng cầm tay cô, "Mẹ, mẹ đừng quên,bây giờ nhà của chúng ta không phải ở đây. Nếu như nơi này làm chúng ta không vui, đại khái mẹ có thể phủi tay ra đi, hà tất gì phải làm cho mình cảm thấy uất ức chứ?"

Lời nói của Nam Tinh làm Mạc Yên giật mình, lập tức hiểu rõ, "Ừ đúng rồi, Tiểu Tinh, con nói đúng, mẹ cần gì phải làm mình chịu oan uất chứ? Mẹ nên ích kỷ một chút phải không? Dù sao mẹ cũng đã có con và Tiểu Dương, mẹ đã thoả mãn rồi, những cái khác mẹ cần gì phải để ý chứ? Có được là may mắn của mẹ, mất đi cũng là mệnh của mẹ, là mẹ đã suy nghĩ nhiều quá rồi!"

Nam Tinh nhàn nhạt cười, "Ừ, con và Tiểu Dương nhất định sẽ ở bên cạnh mẹ, tuyệt đối sẽ không làm mẹ khổ và đau lòng."

Mạc Yên nở nụ cười, "Ừ, mẹ tin các con!"

***

Nhà họ Tần.

Khi Lương Mộc Lan ở trong phòng nghe thấy tiếng xe ở ngoài cửa, liền nhanh chóng chạy ra đón, nhìn hồi lâu cũng chỉ thấy Tần Thiên Nham ôm đứa bé bước xuống xe, không nhìn thấy Mạc Yên.

Bà sửng sốt hỏi, "Thiên Nham, mẹ thằng bé đâu rồi?"

Tần Thiên Nham nhàn nhạt nói một câu, "Con và cô ấy có cãi nhau một chút, cô ấy không tới."

Lương Mộc Lan nhéo cánh tay anh, "Con cái thằng này, không dễ gì con bé mới đồng ý về nước, tại sao con lại cãi nhau với con bé chứ? Bây giờ con bé chính là lão phật gia nhà chúng ta, lão phật gia không gật đầu, con nói xem làm sao Tiểu Dương có thể bước vào cửa nhà chúng ta đây?"

Vẻ mặt Tần Thiên Nham đành chịu, nhàn nhạt nói, "Việc này là con không tốt, lúc về sẽ nhận lỗi với cô ấy!"

Vừa vào nhà, Tần Thiên Nham liền nhìn thấy cặp mắt cực kỳ b