
sống hay không? Cô cần phải cứu mình như thế nào mới tốt
đây?
Lúc tâm trạng của cô đang hoảng hốt, thì bỗng nhiên nghe
được Ô Linh ở đó nhẹ nhàng nói, "Mạc Yên, cô thật may mắn, người nhà của cô đều rất yêu thương cô!"
Mạc Yên không hiểu, nhíu mi nhìn về hướng cô ấy, vẻ mặt nghi ngờ.
Ô Linh nhẹ nhàng nói, "Cô mất tích, làm cho cả bầu trời thủ đô biến loạn! Chỉ tiếc là..." "Chỉ tiếc cái gì?"
Mạc Yên nháy cặp mắt to đen nhánh nhìn cô ấy, ánh mắt trong suốt và ngây
thơ kia như là ánh mắt của đứa bé ngây thơ không nhiễm thế tục, chung
quy có thể làm cho lòng người mềm nhũn ra.
Mạc Yên đích xác là
chẳng biết gì, cô là người mà nhà họ Tần bảo vệ thật tốt, ở trong điều
kiện gia đình tốt, làm cho hai mươi hai năm qua của cô đều thuận buồm
xuôi gió, mà nhà họ Mạc cùng cô trưởng thành thì chưa bao giờ cho cô có
cơ hội tiếp xúc với những thứ lộn xộn như vậy.
Sau khi cưới, nhà
họ Tần và Tần Thiên Nham lại đối với cô bảo vệ chu toàn, cho dù anh có
muốn cùng nhóm bạn đi ăn cơm hay mở tiệc, cũng bình thường lựa những chỗ có tiếng hoặc hội sở trong khách sạn, tuyệt đối sẽ không đi đến những
hộp đêm hoặc những khu ăn chơi.
Cho nên thế giới của Mạc Yên rất
sạch sẽ, lòng của cô cũng tinh khiết không tỳ vết, cũng dưỡng cô thành
tính cách trầm tĩnh và lạnh nhạt, không tranh danh lợi, không thích mưu
kế, làm người phải khiêm tốn.
Ở trong thế giới của cô, người quan trọng nhất ngoài Tần Thiên Nham ra thì còn có ba mẹ và anh trai cô.
Thật ra tâm tư của Mạc Yên sáng như gương, cô cũng biết, trong băng nhóm
này, những người cả ngày chỉ liều mạng này liều mạng kia, tựa hồ không
phân cao thấp, nhất định sẽ không bỏ qua.
Nhưng Mạc Yên vẫn còn
chưa có tiếp thu tốt những hành động này, mặc dù cha mẹ và anh trai cô
đều là người có tiếng trong xã hội, cô chưa bao giờ ỷ vào sự yêu thương
của bọn họ mà làm bậy, lại càng sẽ không đem tiền xài vào những đồ có
nhãn hàng hiệu ở trên.
Từ nhỏ đến lớn, Mạc Yên muốn cái gì, có
cái đó, cô cái gì cũng không thiếu, nên luôn im lặng mà sống trong thế
giới của mình, trừ bỏ cùng Tần Thiên Nham ở chung một chỗ, rãnh rỗi thì
lướt mạng, xem một chút tin tức, chú ý tới mục sinh hoạt đời sống ở trên kênh thời sự và vân vân, sống bình thản và nhàn nhã.
Dĩ nhiên, Mạc Yên sẽ không phải là người ngu ngốc, ngược lại, cô là một người phụ nữ có trí tuệ.
Tuy cô chưa từng kể ra những nỗi khổ của các tầng lớp xã hội mà cô đã xem
trên tin tức và sách báo, mà cô cũng chỉ có thể tỏ ra một chút đồng tình với những chuyện xảy ra trong nhân dân. Mỗi một năm cô đều đem tiền lì
xì của cô, còn có tiền tiêu vặt mà ba mẹ và anh trai cho, tất cả đều đem đi mua đồ dùng văn phòng phẩm và sách vở, quyên tặng cho những bạn học
nhỏ có hi vọng được đi học tại vùng núi xa xôi.
Mạc Vấn và Bạch
Yên, còn có Mạc Hà sau khi biết chẳng những không có ngăn cản cô, ngược
lại toàn lực ủng hộ cô làm từ thiện, đôi lúc còn cố ý cho cô nhiều tiều
tiêu vặt một chút, để cho cô có thể đem tình yêu thương của mình tỏa
sáng tốt hơn, hi vọng cô có thể giúp nhiều người khác, và đem hạt giống
tình yêu gieo trồng trong nội tâm của người khác, làm cho một phần tình
yêu này được truyền xuống cho nhiều thế hệ sau.
Vì vậy, Mạc Yên được người nhà gọi đùa là "Thiên Sứ" thiện lương và đáng yêu.
Một người có tâm tư lương thiện và trong sáng như Mạc Yên, làm sao có thể không làm cho người ta đau lòng?
Mạc Yên từ nhỏ đã được gia đình nuôi dạy tốt, cộng thêm tự thân tu dưỡng,
trong lúc cô giơ tay nhấc chân, đều như một loại gió xuân tươi đẹp làm
cho người ta kìm lòng không được, có ý muốn cùng cô thân thiết, nghe âm
thanh mềm mại của cô, sẽ cảm giác một loại thoả mãn nồng đậm.
Cả người cô toả ra một cổ hơi thở tinh khiết, không chỗ nào không cảm nhận được.
Ngay cả lúc ở cùng một chỗ với cô, cũng có thể cảm nhận tâm linh của mình
giống như đang được cứu chuộc (cứu giúp + chuộc tội), trong nháy mắt tâm hồn cảm thấy được bình tĩnh và yên bình.
Ngay cả cô ấy, từ trong đáy lòng cũng đối với Mạc Yên nảy sinh một cổ thương tiếc.
Khó trách, cả thủ đô đều vì cô mà lật ngược.
Chỉ đáng tiếc, những người đó làm sao lại biết, máy bay trực thăng bay đi
Singapore kia cũng chỉ là thứ mà bọn họ ngụy trang, đợi đến lúc bị họ
phát hiện mình đuổi theo nhầm phương hướng, thì cô ấy đã mang theo Mạc
Yên trở về bên chủ nhân rồi.
Mạc Yên không đợi Ô Linh cho cô đáp
án, Ô Linh chỉ là sờ đầu cô, trên mặt hiện ra một chút lạnh lẽo, nhưng
dịu dàng nhiều hơn, "Cô bé ngốc, ngủ một lúc nữa đi, có lẽ chuyện sẽ
không hỏng bét như cô tưởng tượng đâu!"
Mạc Yên khẽ gật đầu một
cái, cảm thấy thân thể bổng nhiên mệt mỏi, cũng nghe lời nằm lại trên
giường, nhắm mắt lại, một lần nữa rơi vào trạng thái ngủ say.
Trải qua một phen trăn trở, rốt cuộc Ô Linh cũng đem Mạc Yên còn đang ngủ say đưa đến trước mặt của Nam Bá Đông.
Điều khiến Ô Linh kinh ngạc chính là người như Nam Bá Đông lại tự mình đứng trước cửa biệt thự chào đón.
Ô Linh thấy Nam Bá Đông hướng xe của cô đi tới, vội vàng mở cửa xe ra.
Nam Bá Đông liền nhìn thấy người phụ nữ n