
khắc chảy ra một thân mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bạch, "Bác nói là...Tam Giác Vàng?"
Tần Kiến Quốc dùng sức gật đầu một cái, vẻ mặt ngưng trọng, "Con hãy thử
nghĩ một chút, Yên nhi biết điều và hiểu chuyện như vậy, con bé là đứa
bé được nuôi dạy tốt, nó tuyệt đối sẽ không gây chuyện, mà nói lại, ở
thủ đô này có ai mà không biết con bé là hòn ngọc trên tay của hai nhà
chúng ta chứ, người nào thấy nó mà không cho nó mấy phần sắc mặt, có ai
lại có lá gan dám động tới con bé? Hơn nữa, Yên nhi lại vừa vặn đúng lúc này mất tích, trừ bỏ bọn họ, bác không thể nghĩ tới khả năng nào được.
Mau lên! Chúng ta cần nhanh chóng gọi điện thoại hỏi sân bay kia thử, có máy bay riêng từ Thái lan đậu ở đây hay không?"
Tiếc là, bọn họ gọi đến sân bay, sân bay đầu bên kia trả lời chắc chắn là---không có!
Tần Kiến Quốc trầm ngâm một hồi, lại hỏi đầu kia, "Làm phiền cho tôi tra
một chút, hôm nay tất cả máy bay trực thăng cách biên giới là từ đâu
tới, và đi về hướng nào không?"
Phía sân bay trả lời, "Hôm nay có ba máy bay trực thăng xin đỗ xuống, một cái là từ New York tới và sẽ
trở về New York, một cái nữa từ Vancouver tới và trở về Vancouver, còn
cái còn lại là từ Singapore tới, và đường về được đăng ký là Singapore."
Tần Kiến Quốc vừa nghe đến Singapore thì giật mình, "Rất tốt, còn nữa, ba máy bay trực thăng này đã cất cánh hay chưa?"
"Máy bay trực thăng từ Singapore ghi lại, từ hai mươi phút trước đã cất cánh, hướng đi chính là Singapore."
"Tập trung vào nó cho tôi, và liên lạc với phía Singapore xin hỗ trợ điều tra! Chúng tôi sẽ đến sân bay ngay lập tức."
"Dạ."
Thấy Tần Kiến Quốc cúp điện thoại, Mạc Vấn ôm một tia hy vọng hỏi, "Lão Tần, chúng ta có phải hay không đã nghĩ sai rồi?"
Tần Kiến Quốc lắc đầu, "Nếu như Yên nhi thật sự bị người kia bắt đi, có thể khẳng định là những đặc công kia chẳng những xảy ra chuyện, mà bọn họ
còn không thể chống chọi, nếu như lúc này mà Yên nhi rơi vào trong tay
bọn họ..."
Tần Kiến Quốc không nói thêm được gì, ngước đầu, liền
đem nước mắt ẩm ướt trong nháy mắt giấu đi, trong bụng Yên nhi còn có
huyết mạch nhà họ Tần của bọn họ, nếu như con bé xảy ra chuyện...
Chỉ mong, tất cả còn kịp! Mặc dù lúc Mạc Yên bị
người phụ nữ kia che miệng, cô đã kịp thời ngậm miệng lại, nhưng trước
đó cô cũng đã hít phải một ít thuốc mê vào trong cơ thể, Mạc Yên chỉ cảm thấy cả người khí huyết cuồn cuộn, dạ dày lại một trận ầm ĩ.
Lúc người phụ nữ đang ôm cô ngồi vào một chiếc xe thương vụ, Mạc Yên đã
không nhịn được nữa, mở miệng kêu, "Nôn..." mới một tiếng, liền phun ra.
Một ngụm vật dơ bẩn, trực tiếp ói lên người của Ô Linh.
Ô Linh choáng váng, trợn to hai mắt, cúi đầu nhìn một đống vật dơ bẩn hôi đến không chịu được trên người mình, cô ấy cảm giác cổ mình hình như
phát khô đến muốn nôn, lúc cô ấy còn chưa kịp phản ứng lại, ở đầu bên
kia Mạc Yên lại một tiếng, "Nôn..." ói ra trên người cô ấy.
Cả
khuôn mặt Ô Linh tái nhợt, dùng sức đẩy Mạc Yên ra, cầm lấy khăn giấy,
mặt chán ghét mà dùng sức lau chùi trên thân thể của cô ấy.
Trong tai vẫn còn nghe thanh âm nôn mửa của Mạc Yên.
Cô ấy mắt lạnh nhìn về phía Mạc Yên, nhìn thấy cô đem khuôn mặt dán vào
giữa hai chân, ở nơi này nôn đến như muốn đem mật nôn cả ra ngoài, Ô
Linh mắt lạnh nhíu chặt, mắt cô ấy thoáng qua một tia tinh quang.
Mạc Yên nôn đến đầu óc choáng váng, thật vất vả mới dừng lại, vừa thấy một
đống tang vật mà mình đã nôn đầy cả ra xe, làm cho bản tính được giáo
dục tốt của cô không nhịn được mà nhẹ cau mày.
Cô đang muốn đưa tay lau đi khóe miệng dính vật bẩn ghê tởm, nhưng một hộp khăn giấy lại đưa đến trước mặt cô, "Lau đi!"
Mạc Yên ngước mắt nhìn sang, lúc nhìn đến khuôn mặt trẻ đẹp và quyến rũ của đối phương, cô ngẩn người, nhận hộp khăn giấy, khẽ nói, "Cảm ơn!"
Nguyên nhân mà cô nói cảm ơn là mặc dù người phụ nữ trước mắt này lạnh lùng,
nhưng cô nhìn thấy ánh mắt cô ấy trong suốt, Mạc Yên cũng không cảm nhận được nguy hiểm và địch ý từ trên người của đối phương.
Việc đã đến nước này, Mạc Yên ngược lại không lo lắng.
Cô hắng giọng một cái, "Cô có thể nói cho tôi biết các người là ai hay không? Tại sao lại bắt cóc tôi?"
Ô Linh nhàn nhạt khiêu mi nói, "Là chủ nhân của tôi muốn mời cô tới làm khách."
Mạc Yên lại đuổi sát mà hỏi, "Chủ nhân của cô là ai?"
"Chủ nhân của tôi là..." Ô Linh nở nụ cười xảo quyệt với cô, "Cô nhìn thấy thì sẽ biết."
Mạc Yên nhíu đôi mi thanh tú, mang theo chút hi vọng hỏi, "Cô có thể gọi
điện cho người nhà của tôi hay không? Tôi sợ bọn họ sẽ lo lắng."
Cô mất tích, anh trai nhất định phát điên chứ? Nếu ba mẹ biết, khẳng định bọn họ sẽ điên đến hỏng.
Ô Linh lại lắc đầu, "Không được!"
Thấy mắt hạnh xinh đẹp của Mạc Yên tỏ ra thất vọng, Ô Linh còn nói, "Chờ đến nơi, cô có thể nói chuyện với chủ nhân, nói không chừng, chủ nhân sẽ
đồng ý."
Mạc Yên không nói thêm gì, cô biết rõ có nói cũng vô dụng.
Ô Linh nói chuyện với cô cũng cố gắng khách khí, hơn nữa, từ lúc cô tỉnh
lại tới giờ, cô ấy không có dùng thủ đoạn tàn nhẫn nào khác đối với cô,
có thể thấy cô ấy sẽ không làm tổn