Insane
Quân Hôn Chọc Lửa Thiêu Thân

Quân Hôn Chọc Lửa Thiêu Thân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3217890

Bình chọn: 9.5.00/10/1789 lượt.

Mộng chỉ chỉ một bộ váy màu xanh nhạt, "Cậu mặc cái này đi, để lộ làn da trắng của cậu."

Dĩ nhiên Vương Mộng Mộng không phải chỉ tùy ý, vì bộ quần áo này là lúc sinh nhật của Tô Khả, Doãn Lạc Phong tặng, chỉ tiếc cái người Tô Khả này không thích màu xanh lá cây, cho nên vẫn không mặc, nhưng hôm nay nói thế nào cũng coi như là cùng đại thiếu gia Doãn “hẹn hò”, cô ủng hộ sự chân thành của đại thiếu gia Doãn, tự nhiên muốn trợ giúp một chút.

"Các cậu cũng cảm thấy như vậy sao?" Tô Khả nhìn hai bạn cùng phòng khác, sau đó lại nhìn cái quần dài màu xanh ngọc bên cạnh một chút. Sao cô cảm thấy, cô mặc màu xanh ngọc đẹp mắt hơn?

Hai bạn cùng phòng khác bĩu môi, "Những quần áo bên cạnh cậu đều là hàng nhái nên không cần coi lại, nói thế nào cậu cũng muốn đi coi biểu diễn, còn là giữa trung tâm nên mặc váy màu xanh nhạt đi, nói thế nào cũng là Chanel kiểu dáng có hạn, nhìn qua cấp bậc cao lên không ít."

"Mình khinh!" Tô Khả nâng chiếc váy màu xanh nhạt lên, nhìn xung quanh, "Sao mình có cảm giác nó không giống người khác á?"

Váy là Doãn Lạc Phong tặng, Tô Khả nhớ, lúc ấy khi cô cầm lên ký túc xá, đám người kia "gào khóc" thật lâu, nhưng mà bởi vì màu sắc không phải là màu cô thích, cô cũng chỉ mặc qua một lần, coi như là cho Doãn Lạc Phong mặt mũi.

"Bởi vì năng lực thưởng thức của cậu rõ ràng là cấp bậc ở sao hỏa, cùn người trái đất bọn mình không giống nhau." Kiều Nhạc bĩu môi.

"Đừng có nói bậy, Tô Khả, cậu vẫn mau mặc quần áo của cậu vào đi, đi cùng xem biểu diễn cùng đại thiếu gia Doãn đi, làm cho người ta đứng chờ dưới lầu suốt không tốt đâu." Vương Mộng Mộng nói.

Tô Khả hai ba cái là cởi xong quần áo của mình xuống, Kiều Nhã ngồi ở chỗ của mình, một tay chống cằm, chép chép miệng, "Phản đối ghê, sao ngực của Tô Khả lại ‘mênh mông’ như vậy?"

Tô Khả nhanh chóng mặc bộ váy, đôi tay chỉnh sửa một chút, "Đó là vì ta có nội hàm." Vừa nói vừa cầm túi xách lên, mang đôi giày xăng đan hơi cao một chút, nói với họ: "Mình đi á, bái bai."

Tô Khả nhanh chóng xuống lầu, dì xem cửa cũng không nhịn được cười mà nói, "Khả Khả à, càng ngày càng đẹp nha. Đây là muốn đi gặp bạn trai sao?"

"Ha ha, không phải rồi, dì à, con đi đây, bái bai."

Tô Khả đến chỗ của Doãn Lạc Phong, chỉ thấy Doãn Lạc Phong tựa vào cửa xe của mình, cúi đầu chơi điện thoại di động, xung quanh thỉnh thoảng nữ sinh đi qua đi lại nhìn Doãn Lạc Phong, bàn luận xôn xao.

Trong nháy mắt Tô Khả bỉ ổi mà cười, nói thế nào thì đại soái ca của trường là chị em của mình nha.

"Tôi xong rồi." Tô Khả cười híp mắt nói với Doãn Lạc Phong.

Doãn Lạc Phong ngẩng đầu lên, "Sao chậm như vậy?" Nhưng lúc nhìn lên chiếc váy của Tô Khả, mắt phượng của Doãn Lạc Phong cũng cười thành hai vầng trăng cong cong, "Ừ, cái người này sao mặc đẹp vậy."

"Bản cô nương đẹp trời sinh." Tô Khả vẫn là vô cùng tự mãn, "Hắc, mau đem vé vào cửa cho tôi nhìn một chút."

Doãn Lạc Phong bất đắc dĩ nhìn lên trời, đem hai tờ vé vào cửa này đưa cho Tô Khả, "Này."

Tô Khả hớn hở nhận lấy, nhìn quanh, trên đó là Hoàng Nghê Thường, thật đúng là xinh đẹp mà, nói cho cùng cũng là ngôi sao lớn, sau đó Tô Khả lật ra phía sau, số trên chỗ ngồi, "VIP114" cùng "VIP115" , làm cho mắt của Tô Khả sáng lên.

"Đây là vé VIP sao?" Tô Khả không tin hỏi.

"Giấy trắng mực đen, còn có thể giả sao."

"O.O” Ở đây có một vé cũng rất khó khăn rồi, coi như Doãn Lạc Phong lấy ra hai tờ vé ở khán đài, Tô Khả cũng đều sẽ vui mừng không dứt, huống chi là vé VIP nha, "Doãn Lạc Phong, thật sự anh rất là đáng yêu!"

Chân mày Doãn Lạc Phong giật giật, "Đi thôi."

"Được!"

Xe chạy trên đường, phong cảnh hai bên lả tả lui về phía sau, thời gian dần dần trôi qua, Tô Khả vừa ghé đầu nhìn, vừa đúng nhìn thấy một trong dấu hiệu kiến trúc của thành phố B, mới đầu chưa có cảm giác gì, nhưng mà chớp mắt lại nhớ, cái hướng kiến trúc này, vừa ngược hướng sân vận động mà Hoàng Nghê Thường muốn cử hành buổi diễn.

"Chúng ta phải đi đâu vậy?"

Doãn Lạc Phong bĩu môi, "Yên tâm, sẽ không đem em bán đi, em cũng không đáng bao nhiêu tiền."

"Ủa! Chúng ta không phải muốn đi xem biểu diễn sao?"

"Bây giờ mấy giờ, buổi diễn mấy giờ?" Doãn Lạc Phong không nói gì nữa.

Tô Khả hơi thất vọng, cúi đầu chơi điện thoại di động. Đợi đến khi Doãn Lạc Phong dừng xe, Tô Khả mới nhìn rõ rốt cuộc mình ở chỗ nào. Ban phía đều là nhà cửa thấp thấp bằng nhau, ngay cả đường lớn cũng là đường đất “đường ruộng” luôn.

Tô Khả sờ sờ cằm, một hồi lâu nói với Doãn Lạc Phong, "Ủa, anh thật là tính lừa bán tôi đấy à, tôi không có bao nhiêu tiền ."

Doãn Lạc Phong im lặng, "Đi theo tôi là được rồi."

"Ai, rốt cuộc chúng ta tới đây làm gì á?" Làm bất ngờ cái gì, thần bí như vậy làm gì?

"Ăn cơm."

"Phốc ——" Tô Khả bật cười, "Tiểu Phong Phong, bây giờ mới phát hiện anh keo kiệt vậy, ăn bữa cơm anh phải chạy chiếc Porsche bảnh bao đến thôn này, đừng nói với tôi anh dẫn tôi tới ăn cơm ở nhà nông thôn gì đó nha." (农家乐 = Farmhouse = nhà được xây dựng ở nông thôn, mọi người muốn biết thì lên google nha, nó giống du lịch sinh thái ở mình vậy mà xịn hơn nhiều, thích hơn nhiều, m