
tỏ vẻ lịch thiệp, luôn quan tâm đến mọi người,.., châm chọc các
bạn chung phòng: thật ra tôi căn bản không làm gì nha? Vì vậy người nào
đó bị mọi người cùng nhau khi dễ.
Cách thời gian kết thúc quân huấn còn có hai ngày, bị mọi người tâm tâm niệm niệm rất lâu cuối cùng Hoa Sen Trắng xuất hiện.
Ngày đó là ngày đoàn người diễn trò phương trận, Liên Trưởng Hoa Sen
Trắng một thân quân trang xuất hiện ở trước mắt mọi người, trong nháy
mắt, các nữ sinh bắt đầu kích động mà gào khóc. Nguyên nhân chính là hơn mười ngày trước ngày sụp đổ lại bởi vì không nhìn thấy Hoa Sen Trắng
khuôn mặt nhỏ nhắn uể oải trong nháy mắt trở nên giống như đánh vỡ hết
thủy tinh a-xít U-ríc, nét mặt rạng rỡ.
Ánh mắt của Tô Khả đều phát ra tia lửa, trong lòng là nội lưu đầy mặt: Hoa Sen Trắng, cuối cùng anh xuất hiện rồi.
Tô Cẩm Niên vừa đến đội ngũ, liền nói vài lời với ba người huấn luyện
viên khác, đại khái đó là lệnh của cấp trên, sau đó anh tùy ý nhìn lướt
qua, đập vào tầm mắt của anh tinh quang đói khát của Tô Khả lóe lên
trong đám người kia .
Điều này làm cho Tô Cẩm Niên bỗng chốc nhớ đến chuyện đã xảy ra tối hôm
đó, vẻ mặt luôn luôn bình tĩnh trầm tĩnh của anh không nhịn được hắc
tuyến, tức giận xoay mặt tiếp tục nói chuyện cùng với bạn tốt của anh.
Mà vài người bạn tốt của Tô Cẩm Niên, cũng chính là ba người huấn luyện
viên kia rối rít nghi ngờ, bạn tốt của mình như thế nào chỉ ngẩng đầu
liếc nhìn tình hình của phương trận vẻ mặt liền kéo dài? Vì thế mấy
người bọn họ cũng nhìn theo phương hướng của anh mới vừa nhìn, không có
gì đặc biệt nha?
Ngược lại tên đại ngốc, nhìn về phía kia thấy Tô Khả đang hướng phía bên này nháy mắt ra hiệu, trong lòng kịp phản ứng, sau đó vẻ mặt của tên
đại ngốc cũng kéo xuống.
Bởi vì huấn luyện phương trận là toàn bộ đại đội sắp xếp ba người học
sinh mới cũng một chỗ, đầu người tương đối dày đặc, Tô Khả tỏ vẻ mình
rất kích động, bởi vì mới vừa rồi cô và Tô Cẩm Niên bốn mắt nhìn nhau,
đủ loại tia lửa bắn ra, a a a, không thể ngờ huấn luyện viên nhà cô
thoáng cái tìm thấy cô ở trong bể người mênh mông! Đây là mức độ yêu say đắm to lớn dường nào, thế cho nên biển người mênh mông chỉ có thể nhìn
thấy nhau oa!
Tô Cẩm Niên bàn giao công việc xong xuôi, liền rời đi.
Mà Tô Khả, còn lại là duỗi thẳng cổ, nhìn bóng lưng của anh, trong lòng
điên cuồng gào thét: Huấn luyện viên, đừng đi mà ~ rất nhanh, ba người
huấn luyện viên đem từng người bọn họ mang về sắp xếp sân bãi huấn luyện ban đầu .
Huấn luyện lần này, rất rõ ràng, chúng nữ sinh đều không yên lòng, hồn và tâm sớm đã bị Tô Cẩm Niên câu đi rồi.
Tên đại ngốc nhìn dáng vẻ không yên lòng của Tô Khả, lại nhìn một chút
các nữ sinh khác cùng tình huống của Tô Khả không kém bao nhiêu, vì vậy
chua như giấm mà hướng về chúng nữ sinh nói, “Huấn luyện viên Tô các
ngươi thế nhưng có một thanh mai trúc mã, chính là hoa hậu giảng đường
học viện quân sự này của chúng ta, xinh đẹp, các người đừng nghĩ đến anh ấy nữa, không giỡn, vẫn là huấn luyện nghiêm túc, đến lúc đó ở thời
điểm bình chọn tổng thể, để đại đội chúng ta đạt được hạng nhất mới tốt.
Có một số nữ sinh khó chịu, “Thanh mai trúc mã thôi mà, cũng không phải người yêu.”
Tên đại ngốc nói, “Tuy rằng bây giờ hai người bọn họ còn không phải
người yêu, nhưng tôi dự đoán bọn họ cũng chỉ là kém vấn đề thời gian mà
thôi.”
Tô Khả vốn là còn bực mình nhưng đột nhiên nghe tên đại ngốc nói những
lời đó, khó chịu, bởi vì cô nghĩ đến binh lính nữ xinh đẹp ngày đó, nhìn thấy dáng vẻ nói chuyện rất quen thuộc của bọn họ, xem ra cô ấy hẳn
chính là thanh mai trúc mã trong miệng của tên đại ngốc.
Tô Khả nắm tay: “Thanh mai trúc mã tính là gì? Trong tiểu thuyết thế
nhưng vô số thanh mai trúc mã làm vật hi sinh đấy! Hơn nữa, nhiều năm
như vậy cô gái kia lại không hạ được anh tòa pháo đài này, nói rõ Hoa
Sen Trắng đối với cô không bị điện giật, Cho nên, Hoa Sen Trắng là của
cô! Phải là của cô!
Bởi vì lời nói của tên đại ngốc một phen kích động như vậy, Tô Khả càng
thêm quyết tâm đem Hoa Sen Trắng ăn sạch sành sanh! Vì vậy mà về sau
cũng có sự kiện theo đuổi oanh oanh liệt liệt kia. Cho tới một thời gian thật dài trong tương lai, lịch sử theo đuổi con trai của Tô Khả trở
thành cảm hứng truyền kì của đại X cùng với nguồn động lực của vô số các cô bé lọ lem muốn theo đuổi các hoàng tử. "Nghi thức duyệt binh", Buổi sáng lúc thức dậy, bầu trời đen kịt, Tô Khả cảm thấy hôm nay trời sẽ mưa.
Quả nhiên, sau khi nghi thức duyệt binh đã tiến hành được mười phút thì mây đen kéo đến kín cả bầu trời, nặng nề giống như muốn rơi xuống đè
chết người, tiếng sấm "ầm ầm" vang lên làm đám nữ sinh hoảng sợ thét to
"A a....."
Không quá vài phút sau, trời bắt đầu “lắc rắc” những hạt mưa to, đoàn
người đều bị sốt ướt ướt sũng/ướt như chuột lột/ướt như gà nhúng nước ,
nhưng người lãnh đạo có vẻ như không ra lệnh rời sân, ngược lại bên kia
lãnh đạo khác diễn thuyết càng thêm hùng hồn.
Lời bế mạc vốn có thể nói xong trong vòng hai mươi phút nhưng lại bị ông ấy nói đến ba mươi phút khiến cho khắ