pacman, rainbows, and roller s
Quân Hôn Chọc Lửa Thiêu Thân

Quân Hôn Chọc Lửa Thiêu Thân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3216015

Bình chọn: 9.00/10/1601 lượt.

nhiên nhân phẩm

nghịch thiên của trẻ con hãm hại không nổi .

Sau khi chạy xong,Tô Khả mệt y như cún con, hôm nay cô thế nào vậy hả ?

Sao có thể bi kịch như vậy, chính là buổi sáng nhân phẩm nghịch thiên vô lễ với Hoa Sen Trắng, nhưng mà sao sau đó lại hóa thành bi kịch như vậy chứ?

Trở lại hàng ngũ, đoàn người đang ca hát, phải nói là rất vui vẻ nha,

ngũ âm của tên đại ngốc này không đầy đặn cho lắm bắt giọng cho đoàn

người hát một tạp âm về đất nước, đám người kia hưng phấn vui vẻ tột độ, không có nửa điểm tự mình biết mình. (ý chị nói hát dở mà không biết

mình hát dở)

Cho nên khi Tô Khả trở lại hàng ngũ, khuôn mặt vốn là như trái khổ qua rồi, hiện tại thành khổ qua vua luôn. (quá khổ sở đó)

Tên đại ngốc nhìn thấy Tô Khả phạt chạy trở về, sau đó hai tay ra hiệu

cho mọi người im lặng, hướng về phía mọi người nói, “Bạn học Tô Khả,

chắc hẳn hôm nay cô đã chạy không ít rồi, chân mỏi nhừ rồi chứ? Cho nên

nha, về sau phải nhớ lâu một chút, không nên để tình trạng này xảy ra

nữa, nếu lại bị thủ trưởng phát hiện, cô và tôi đều là chịu không nổi

đâu. Từ trước đến giờ tôi đây tương đối dễ nói chuyện, nhưng mà cô không thể đem việc tôi dễ nói chuyện và dễ khi dễ nhập chung. Cho tôi chút

mặt mũi, về sau tôi không muốn có tình trạng này nha. Cô phải biết,

chính là bởi vì hôm nay cô liên tiếp dính vào tình huống đó, sau này tôi cũng bị thủ trưởng phê bình vậy nha, thủ trưởng mới vừa hạ lệnh xuống,

muốn tôi ra sức đặc huấn cô, tranh thủ chấm dứt huấn luyện quân sự, cô

không phải bị nhìn là trong mắt không có quân kỷ như vậy nữa. Thủ trưởng nói rồi, mười lăm ngày sau, ông ấy sẽ tới xem biểu hiện của cô một

chút, nếu không thành tích quân huấn của cô chính là 0 rồi. Như vậy

tương lai cô liền không tốt nghiệp được rồi !”

Tô Khả: >.< “Trong mắt không có quân kỷ” ? Đây là cái mũ lớn cỡ

nào nha! Cư nhiên cứ đội lên đầu cô như vậy chứ! Cô rốt cuộc là làm cái

gì? Giết người hay là phóng hỏa rồi hả? Mô phật, liên tục đến trễ như

vậy không tính đi, ông già này, nghĩ đến năng lực thật sự là nghịch

thiên mà hu hu! Còn nữa, tại sao không để cho cô tốt nghiệp chứ! Chương

trình học đại học đặc biệt của cô cũng còn chưa có bắt đầu..., cái người này ở đây cũng không để cho cô tốt nghiệp!

Tô Khả dứt khoát, nếu cô không mua một tiểu nhân về ghim ghim ông ta thì có lỗi với ông ta đã chăm sóc mình như vậy!

Tên đại ngốc thao thao bất tuyệt nói xong, liền bắt đầu vui mừng hướng dẫn đoàn người hát cái tạp âm đất nước kia cao hơn —_—

Đúng vào lúc này, Liên đội trưởng bọn họ - cũng chính là Hoa Sen Trắng,

từ từ đi tới. Đợi đến khi anh đi tới hàng bọn họ, cau mày, nói với tên

đại ngốc, “Tiểu Triệu, trước tiên dừng lại một chút.”

Tên đại ngốc cười “Hắc hắc” một tiếng, dừng lại, “Chuyện gì vậy?”

Hoa Sen Trắng ngẩng đầu lên, quét mắt một vòng quanh một đám học sinh

mới mặc quân trang học sinh mới trước mặt, sau đó đưa ánh mắt khóa lại

trên mặt Tô Khả, “Ra ngoài một chút.”

Trong nháy mắt Tô khả kích động đứng dậy, sau đó vô cùng vui sướng nói, “Dạ, huấn luyện viên!”

Huấn luyện viên, huấn luyện viên của cô, cư nhiên gọi cô đi ra ngoài?

Nửa đêm khuya khoắc như vậy mà đi ra ngoài, chẳng lẽ. . . A, trời ơi. . . Quá thẹn thùng. . . Nha. . . Hắc hắc. . . Hắc hắc. . .

Trong nháy mắt cả khuôn mặt Tô Khả hồng hào, giống như người uống thuốc lắc, nụ cười trên mặt cũng như mặt nước lăn tăn. Khi những nữ sinh này nhìn thấy Hoa Sen Trắng đang đến, trong lòng kích

động muốn chết. Đoàn người cùng duỗi dài cổ ra, chiều dài không kém với

đà điểu. Khi mà Hoa Sen Trắng liếc nhìn một vòng, trong lòng của các cô

càng cuồng loạn thét một cái: nhìn qua đây, mau nhìn qua đây! Nhìn đến

tôi! Mau nhìn đến tôi!

Trong lòng như mưa to gió dữ, nhưng trên mặt của các cô cũng là thẹn

thùng e lệ, Tô Khả đặt cho các cô cái định nghĩa: thâm trầm.

Cuối cùng ánh mắt của Hoa Sen Trắng cũng tập trung ở trên người của một

nữ sinh, trong nháy mắt cõi lòng của các cô phẫn nộ mà gào thét: ai? Là

ai đem trái tim của Hoa Sen Trắng cẩn thận câu đi rồi! Nhưng lúc nhìn

thấy nữ sinh kia là Tô Khả, trong nháy mắt cõi lòng một đám ngườitừ mưa

to gió lớn thành trời yên biển lặng, sau đó lộ ra vẻ mặt đồng tình, nhìn Tô Khả.

Tô Khả cười vô cùng rực rỡ, miệng xinh xắn khéo léo mở lớn đến quai hàm, hai hàm răng nhỏ như ánh đèn mà chiếu xuống, phát ra “xẹt___” ánh sáng.

Sau đó cô rất đắc ý đứng dậy, dưới ánh mắt hết sức đồng tình của mọi người, đi về phía Hoa Sen Trắng.

Phía dưới có người xì xào bàn tán, “Haizz, làm người được đến mức như Tô Khả, cũng đủ đau khổ dồn ép rồi”

“Đúng vậy á, trong vòng một ngày liền phạt mấy lần, còn có hai lần bị

lãnh đạo cao cấp níu lấy, khiến không được huấn luyện quân sự loại khá

còn không tốt nghiệp được, thật sự là rối rắm.”

“Đúng là, không biết tính tình của cô làm sao lại tốt như vậy, đi ra

ngoài nghe người ta lần lượt dạy dỗ mà còn vui vẻ như vậy, ngã xuống đất dậy không nổi___”.

“Tôi đoán cô bị phạt đến đầu có chút không bình thường.”

Sau khi đi ra ngoài Tô Khả nhìn về phía Tô Cẩm Niên, âm thanh vô cùng ngọt