
n nhỏ Cố Gia Minh lại một lần nữa liếc mắt xem thường, chỉ chỉ vào một từ, “Từ này viết sai rồi.”Nghiêm Chân càng kinh ngạc, “Vậy đây nên viết từ nào?”Bạn nhỏ Cố Gia minh đắc ý cười cười, lấy bút qua, ở trên tờ giấy viết ra một chữ. Nghiêm Chân cầm lên xem, nhịn không được mà cảm thấy càng hỗn loạn trong cơn gió nơi thảo nguyên này—tình “đậu” sơ khai.Tiểu Trương cũng nhịn không được mà bật cười.Nghiêm Chân làm bộ trợn mắt nhìn bạn nhỏ Cố Gia Minh, “Cố Gia Minh, em có thể để cho cô chút mặt mũi được không?”Bạn nhỏ Cố Gia Minh nhất thời cảm thấy rất ủy khuất, không phải là đậu gieo vào đất rồi chờ nở hoa hay sao? Ủy khuất, rất ủy khuất.(ý của bạn nhỏ Cố Gia Minh ở đây là tình yêu như cây đậu gieo vào đất chờ nở hoa, còn tình yêu thì theo năm tháng cũng chờ đơm hoa kết trái )
Trở lại nơi diễn tập, Cố Hoài Việt vừa mới đổi
xong thường phục đang đi ra ngoài. Tiểu Trương làm quân lễ chào anh, mỉm cười
đi vào bên trong, tốc độ so với bình thường nhanh hơn vài lần.
Nghiêm Chân nhìn của bóng dáng của Tiểu Trương
mà cười cười, thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Cố Hoài Việt, "Tịch tư lệnh đi
rồi?"
"Mới vừa đi." Tịch tư lệnh lần này
có vẻ vội vàng, hơn nữa sư đoàn D bên kia còn có nhiều việc phải làm. Cũng khó
trách thiếu tướng Triệu Kỳ Sơn trước khi đi còn nói với bọn họ một câu như vậy, "Chuyện quan trọng
nhất của các cậu là phải có thêm công tác tư tưởng."
Cố Hoài Việt lấy lại tinh thần, chống lại một
đôi mắt sáng ngời của tiểu tử kia. Bởi vì vẻ mặt của anh không chút thay đổi,
tiểu tử kia rụt đầu.
"Bạn học Cố Gia Minh, ăn no rồi cũng ngủ
no rồi chứ?" Anh hỏi.
Bạn nhỏ nào đó túm chặt tay của Nghiêm Chân,
trốn phía sau cô rồi nhỏ giọng nói thầm, "Còn có thể ở lại thêm một
chút."
Nghiêm Chân bị tiểu tử kia chọc cười, bật cười
Cố Hoài Việt hừ một tiếng, lấy đai lưng trong
tay gõ gõ đầu tiểu tử kia, không nặng lắm nhưng bạn nhỏ Cố Gia Minh vẫn là hé
ra khuôn bí xị như cái bánh bao, trợn trừng mắt liếc nhìn anh một cái.
Lưu Hướng Đông thấy thế đi tới, vỗ vỗ bả vai Cố
Hoài Việt, "Không sao là được rồi nhưng đừng có giáo huấn nặng quá, không
chừng tiểu gia hỏa này khóc nhè."
Cố Hoài Việt có chút tức giận, thằng nhãi con
này không có gì đặc biệt nhưng điểm đặc biệt nhất chính là da mặt dày, cúi người
xuống, thay con trai chỉnh chỉnh cái mũ nghiêng, "Thế thì cần phải dạy bảo
cứng rắn hơn, tôi thật muốn nhìn thằng nhóc này khóc một hồi." Nói xong, đầu
ngón tay lập tức bị nắm lại cắn một chút.
Sau khi buông ra, tiểu quỷ nào đó hé ra bộ mặt
đắc ý.
Ba người còn lại ở đây nhất thời buồn cười.
Ăn xong điểm tâm, Cao chính ủy muốn đi một
chuyến sang chỗ của Hoắc Trí Viễn, diễn tập tuy rằng đã xong nhưng bọn họ còn
có rất nhiều việc nên nhờ sư đoàn giúp lãnh đạo an bài. Vài người bận việc túi
bụi, chỉ có thể tính như vậy, Cố Hoài Việt vẫn rút ra một chút thời gian đưa bọn
họ trở về thành phố C.
Bạn nhỏ Cố Gia Minh vẻ mặt ủ rũ ngồi trên xe việt
dã, Nghiêm Chân ngồi phía trước, xuyên qua cửa kính nhìn bên ngoài. Tiểu tử trên
đường đi đều cúi đầu, không khơi dậy nổi chút hứng thú nào.Cậu bé có lẽ là mệt
mỏi, ngày hôm qua vì gặp ba nên sức lực đều bị cạn kiệt hết.
"Gia Minh, lạnh hay không?" Cô quay
đầu nhìn, ôn nhu hỏi.
"Không lạnh." Tiểu tử kia cúi đầu
đùa nghịch khẩu súng cũ bị hỏng kia của mình, ngữ khí rầu rĩ trả lời.
Khi thu hồi tầm mắt, trùng hợp chạm phải tầm mắt
của Cố Hoài Việt. Chỉ thấy anh khẽ nở nụ cười, lắc lắc đầu.
Cậu con trai này của anh đã có thói quen ly biệt
như vậy.
Chính là Nghiêm Chân bỗng nhiên có chút mong
chờ được hỏi anh, khi nhìn thấy bọn họ hoặc là khi nhìn thấy Cố Gia Minh thì
anh có một chút cảm giác vui sướng nào hay không?
Chỉ sợ chỉ có kinh hãi đi, cô cười khổ, nhìn
ra phía ngoài cửa sổ.
Xe đi qua một đoạn đường nhấp nhô nhất liền đã
đến trấn S, xuyên qua cửa sổ Nghiêm Chân nhìn ra phong cảnh bên ngoài, thảo
nguyên mênh mông bát ngát, tốp ba tốp năm những mái nhà phân tán khắp nơi, ánh
mặt trời luôn chiếu thẳng vào tầm mắt, ngẫu nhiên còn nhìn thấy mấy chiếc xe chạy
ngang qua. Mà lúc này, Cố Hoài Việt từ từ thả chậm tốc độ xe, nhường đường cho
bọn họ.
Đây là trấn S, phương hướng chín giờ trấn S.
Thảo nguyên hay thôn xóm đều không có ngoại lệ,
vốn đều tĩnh lặng bình thản như thế. Nghiêm Chân có chút tò mò, vì sao muốn đem
khói thuốc súng dấy lên ở nơi đây?
Đến trung tâm thành phố W đã là 12 giờ trưa .
Bạn nhỏ Cố Gia Minh sau khi ngủ một giấc tỉnh
lại, cái cảm giác đầu tiên đánh úp lại chính là đói, bụng thầm thì kêu phối hợp
với tình hình.
Cố Hoài Việt từ kính chiếu hậu liếc mắt nhìn cậu
bé một cái, lại bình tĩnh chuyển hướng. Bạn nhỏ nào đó khó khi nào biểu lộ ngượng
ngùng vươn tay sờ sờ gáy, đôi mắt đang nhìn cửa hàng KFC gần trong gang tấc nhất
thời lóe lên.
"Ba ơi, con muốn ăn cái này!"
"Không được." Cố Hoài Việt quyết
đoán từ chối, đem xe dừng ở trước một quán ăn. Mở cửa xe, thấy tiểu tử kia dẫu
môi, tiện tay gõ xuống cái đầu nhỏ của con, "Ăn đồ ăn nhanh không tốt cho
sức khỏe, còn ra cái thể thống gì."
Cố Gia Minh trợn trừ