
Thời tiết vào tháng ba, những bông tuyết trắng ở vùng Lâm Tri lại rơi càng ngày càng lớn. Một con đường dài vùng biên giới giữa hai huyện đã có tới 17 đến 18 đoạn đường đang có hiện tượng tuyết lở nên không hề thiếu những chiếc xe đi qua đây mà bị mắc kẹt lại ở nơi
nào đó.
Việc dọn tuyết cùng với việc chuyên chở đã có đội ngũ bắt đầu tổ chức cứu viện nhưng
là hàng dài xe bị
nhốt vẫn là biểu hiện của tình huống lúc này là rất khẩn cấp, cần phải cứu viện cấp bách hơn
nữa.
Mọi người ở bên trong xe đã vô cùng lo lắng, bất an chìm trong trầm mặc thì có một giọng nữ đánh vỡ không khí trầm mặc nghiêm trọng này, “Anh lái xe ơi,
anh có thể
mở hệ thống sưởi lên chút không? Ban ngày
tuyết rơi
ở Tây
Tạng
này có thể
đem con người
ta đông lạnh
đến chết đấy.”
Anh lái xe bất đắc dĩ thở ra một hơi
khói, “Không phải
là không mở
mà là chúng ta không thừa
bao nhiêu dầu
nữa, cô
chịu khó
một
chút đi.” Nói xong, lái xe lắc
lắc đầu, chỉ có thể càng thêm bất đắc dĩ không nghe đến những thanh âm thấp nhỏ của những người đang khóc nức nở trong xe.
Nghe được có cô gái nào đó còn nhỏ giọng oán giận, “Sớm biết thế này thì sẽ không đến Tây Tạng, đều tại anh. Nói muốn đến xem hoa đào lại vừa vặn gặp tuyết lở, giờ thì tốt rồi, nếu không có người đến cứu thì…”
Cô gái nói đến một nửa thì lại không nói nữa, người đàn ông bên cạnh lên tiếng an ủi, “Em đừng khóc nữa, chúng ta cũng chỉ là dừng ở trên đường. Em xem, phía trước còn mấy chiếc xe, bánh xe còn rơi
vào cái hố
tuyết lở lớn kia kìa, so với chúng ta còn thảm hơn
nhiều.”
Theo lời nói của người đó, toàn xe đều nhìn về phía trước, nhìn những cảnh đó làm cho bọn họ đều nhịn không được mà thở dài. Cách bọn họ không đến 200 thước, một chiếc xe bus lớn đã rơi
cả hơn
nửa xe
vào trong hố
tuyết lớn, hiện tại lại đang có rất nhiều tuyết rơi
xuống giống như
đang cố
sức muốn đem thân xe bao phủ ở trong tuyết. Mà ở đây mọi người bởi vì tuyết lở nên cũng không dám tùy tiện tiến lên. Tuyết rơi
ngày càng có xu thế dày hơn.
Tuyết rơi
xuống tạo thành từng khối nặng đè ép xuống dưới, hơi
vô ý sẽ
áp xuống
phá hư cửa
kính xe. Hơn nữa
xe cho dù có rời
khỏi hố to đó đi chăng nữa, cho dù tốc đố có nhanh hơn
nữa
cũng không tránh được
vùng lở
tuyết
đang này dần
ập đến này. Tất cả mọi người đều đang chờ xe cứu viện tới.
“Nếu không có người cứu thì không đông chết cũng bị tuyết đè mà chết.” Vẫn còn có giọng nói thầm nhỏ vang lên.
Anh lái xe hít một hơi
thật
sâu, thuần
túy nói, “Nếu
sau hai giờ
nữa
không có người
đem bọn
họ đào
ra thì có lẽ
họ cũng
sẽ bị như
thế đấy.”
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người càng thêm áp lực mà trầm mặc hơn
nữa.
Kỳ thật, bản thân người bị chôn trong xe cảm giác cũng không có tệ như
vậy, ít
nhất
Nghiêm Chân cũng có thể
tính là một
trong số
đó. Tỉnh
lại giữa bầu trời đầy tuyết này, Nghiêm Chân có cảm giác như
bản
thân mình đang ở
nơi bồng
lai tiên cảnh.
Một lát
sau, cô mới
trở về thực tại được. Hai mươi
mấy giờ trước, bọn họ lên xe bus từ Gia Lê quay trở về Na Khúc, thời điểm đi qua Lâm Tri thì bất hạnh gặp phải trận tuyết lở này, cứ thế bị nhốt ở nơi
này.
Cô mơ hồ có chút bội phục chính mình, thế nhưng
có thể
dưới bầu không khí trầm trọng này có thể dùng mấy chữ để khái quát về hoàn cảnh của những người trên xe này: lâm vào hoàn cảnh tai nạn nguy hiểm. Vì thế cô liền mỉm cười chế giễu.
Cô nghĩ có chút xuất thần, nếu không có trận tuyết lở này, các cô có phải sẽ không nhìn được hoa đào ở vùng Lâm Tri này hay không.
Tháng ba đúng là lúc hoa đào nở
rộ ở vùng Lâm Tri.
“Chị, chị không cảm thấy lạnh sao? Như
thế nào
mà chị
còn cười
được thế?” Bên cạnh có một giọng nói non nớt của một cô bé vang lên khiến cho Nghiêm chân hơi
kinh ngạc
mà nhìn lại.
Khi cô nhìn thấy
một đôi
con ngươi màu đen trong suốt sáng ngời thì cô mới biết được tiếng kêu chị kia chính là kêu mình.
Đây là một cô bé nhỏ 10 tuổi đang bất mãn, đi theo người thân đến Tây Tạng du lịch, trên đường lại gặp phải trận tuyết lở này. Cô bé vốn là ngồi vị trí nơi
cửa sổ để dựa vào đó, nhưng
vì cửa
sổ kia
bị tuyết làm hư nên cô bé mới đụng đến người của Nghiêm Chân.
Nghiêm Chân dừng ánh mắt trên người cô bé, sau đó mở rộng áo khoác ngoài của mình, đem cô bé kéo vào
lòng rồi
dùng áo khoác ngoài bao lấy
cô bé. Cô nhìn cái áo khoác rộng
này lại
có chút hoảng
hốt,
đây là trước
khi xuất
phát anh bỏ
vào trong balo cho cô, cô không phải là thích nhưng
chung quy lại
vẫn
không có lấy
ra nữa.
Anh nói rằng, “Đừng nhìn cái áo khoác quân đội này khó coi như
vậy nhưng
ở Tây
Tạng
dùng cái này giữ
ấm rất tốt.”
Anh ở Tây Tạng làm quân nhân vài năm nên
anh biết,
vì thế
cô cũng không hề
bướng bỉnh lấy ra nữa, bây giờ quả thực là đã phát huy công dụng rồi.
Phục hồi tinh thần lại, cô đối với cô bé nhỏ trong lòng mỉm cười, có lẽ vì đã làm cô giáo tiểu học nên Nghiêm Chân đối với đứa nhỏ luôn ôn hòa hơn
một
chút, “Em có cái gì tốt
đẹp muốn nhớ lại không?” Cô hỏi, có chút lắc đầu vì đã mở miệng hỏi không đúng rồi.
Cô bé kia lập tức