
, Hàn Mai đã chạy vào tìm
Tiểu Thúy, “Mẹ nuôi tới thăm con gái đây! Mau, để tôi ôm con gái một
chút nào!”
“Trông cô kìa! Gấp gấp như vậy? Đứa bé cũng không chạy đi được.” Tiểu Thúy thấy bộ dáng nóng lòng của Hàn Mai, buồn cười nói.
Hàn Mai cũng không để ý, nhận lấy tiểu bảo bảo từ tay Tiểu Thúy, đôi mắt đen nhỏ bé lúng liếng nhìn chằm chằm vào cô.
“Cô thử nói chuyện với nó đi, nha đầu này rất thích cùng người khác nói chuyện đấy.”
“Cô đừng gạt tôi, con bé mới hai tháng làm sao có thể nói chuyện?”
“Cô cứ thử là biết.”
Hàn Mai thấy Tiểu Thúy khẳng định, không có vẻ giống như đang lừa gạt mình liền thật sự thử nói chuyện với vật nhỏ trong ngực.
Mới nói được hai ba câu, ai ngờ con bé thật y nha y nha kêu lên, cô nói một câu, con bé đáp lại một câu, Hàn Mai vui mừng nhìn con bé như tìm được
món đồ chơi mới, cười không ngừng.
Triệu Kiến Quốc cùng Thạch Đầu ngồi trong phòng khách cũng nghe được tiếng cười của Hàn Mai.
“Xem ra vợ của cậu vô cùng thích trẻ con! Như thế nào? Tính toán lúc nào thì sinh một đứa? Tốc độ của hai người cũng quá chậm đi!” Thạch Đầu chính
là khó chịu với khuôn mặt lúc nào cũng nghiêm túc của Triệu Kiến Quốc,
không có việc gì cũng muốn đi kích thích một phen.
Triệu Kiến
Quốc không phản ứng, anh biết tên nhóc này sinh được con gái rồi nên
hiện tại đang lên mặt với anh. Trong lòng Triệu Kiến Quốc suy nghĩ, cho
cậu đắc ý, ngày mai lão tử sinh con trai, để nó cưới con gái nhà cậu về
nhà, cho cậu thay tôi chăm sóc con dâu, xem cậu còn đắc ý được không.
Triệu Kiến Quốc không biết rằng suy nghĩ nhất thời lúc tức giận ngày hôm nay
thật sự đã gây ra một câu chuyện không nhỏ vào nhiều năm sau, có điều
đây đều là chuyện sau này.
Thạch Đầu buồn bực nhìn Triệu Kiến
Quốc vẫn không có phản ứng, tiến tới nói nhỏ bên tai Triệu Kiến Quốc,
“Không phải là cậu không được chứ?”
Nói xong còn cố ý nhìn xuống
nơi nào đó của Phó Doanh Triệu, hài lòng thấy vẻ mặt vặn vẹo trong nháy
mắt của người khác, thừa dịp người kia còn chưa phát giận, cách xa khỏi
hiện trường gây án, chui vào trong phòng chơi đùa với con gái bảo bối.
Suốt bữa cơm trưa, Triệu Kiến Quốc đặc biệt nổi giận, từ đầu tới cuối đều lạnh mặt, không nói lấy một câu.
Hàn Mai không hiểu ra sao, cũng không buồn tìm hiểu xem ai đã chọc tới anh, một lòng một dạ nhào vào con gái nuôi.
Thạch Đầu đương nhiên là biết ai chọc Triệu Kiến Quốc, trong lòng cười đến
nghẹn, chỉ sợ Triệu Kiến Quốc nổi bão, không dám cười lớn tiếng, buồn
cười mà không được phép cười thật sự là khó chịu!! Sau khi ăn xong cơm
trưa, Hàn Mai và Triệu Kiến Quốc ngồi lại một chút rồi mới rời đi. Thật
ra thì Hàn Mai một chút cũng không muốn đi, cô một lòng đều muốn dính
vào trên người đứa bé, ôm con gái nuôi không muốn buông tay, nếu không
phải người bên cạnh đang bày ra khuôn mặt thối, dùng ánh mắt cảnh cáo
nhìn mình thì ngay cả cơm tối cô cũng muốn ăn luôn ở nhà Thạch Đầu.
Ra khỏi nhà Thạch Đầu, Hàn Mai cùng Triệu Kiến Quốc cũng không về ngay Hàn gia, mà lấy chìa khóa vào căn nhà cũ của Triệu gia.
Hàn Mai nghĩ sau này cô và Triệu Kiến Quốc cũng không có mấy cơ hội trở về ở căn nhà này nữa, mấy lần về quê đều ở tại nhà mẹ, dù sao căn nhà này
quanh năm suốt tháng cũng không có người ở, muốn thu dọn nhanh chóng
cũng phiền toái, hơn nữa cô và Triệu Kiến Quốc cũng chỉ ở lại mấy ngày
là về bộ đội rồi, cho nên Triệu Kiến Quốc tính thừa dịp hôm nay đến nhà
Thạch Đầu ăn cơm, thuận tiện đem đồ còn dùng được mang về nhà mẹ.
Trong nhà thật ra cũng không có thứ gì đáng giá, lúc kết hôn Hàn Mai cũng bởi vì kế hoạch nửa năm sau sẽ tới theo quân, nên cũng không mua thêm nhiều đồ, chỉ mua một chút đồ dùng hàng ngày cần đến mà thôi. Hơn nữa, trước
khi đến bộ đội, cô đã thu dọn chút đồ mang về nhà mẹ, hiện tại trong nhà này ngoại trừ chăn bông mới lúc cô kết hôn mang theo ra cũng không có
thứ gì đáng cầm đi nữa.
Triệu Kiến Quốc đi trước mở cửa, Hàn Mai
đi theo phía sau. Cỏ dại trong sân đã cao đến eo người, vào mùa đông tất cả đều khô lại càng làm căn nhà thêm hoang vu. Hàn Mai nghĩ nhà không
có ai ở, đi vào cũng cảm thấy lạnh trong lòng. Cô đứng trong sân, theo
bản năng quay đầu nhìn về phía góc tường hướng đông bắc, trong đầu tự
nhiên nghĩ tới chuyện xảy ra vào buổi tối trước khi lên đường tới bộ
đội, hai hàng dấu giày nông sâu lại hiện lên trong đầu, Hàn Mai không tự chủ nắm thật chặt góc áo. Sự kiện kia Hàn Mai chưa nói với Triệu Kiến
Quốc, cô cũng không biết Thạch Đầu có viết thư nói với anh hay không,
nếu như có, Thạch Đầu đã nói với anh như nào, có phải chỉ nói đơn thuần
là vụ trộm đêm hay không, những điều này Hàn Mai muốn biết nhưng không
dám hỏi, trong lòng cô vẫn mơ hồ tồn tại chút lo lắng. Nhưng Triệu Kiến
Quốc cũng không hề hỏi đến chuyện này nên Hàn Mai cũng thả lỏng đôi
chút.
Triệu Kiến Quốc rút ra một thanh củi trong góc tường, mở
cửa đi vào, châm củi đốt mạng nhện trong phòng. Bận nửa ngày, đến khi
quay đầu nhìn lại thì thấy vợ đang ngẩn người nhìn chằm chằm góc tường,
anh thở dài nói, “Em còn lo lắng làm gì! Đến phòng bên tìm sợi