
đều trực tiếp
khiêng người lên giường, tiến hành một loạt hoạt động cải tạo, để cho vợ hiểu được phục vụ tốt chồng là anh đây mới đúng là việc nên làm, đừng
có cả ngày tập luyện những thứ không đâu kia.
Hàn Mai đau khổ,
ban ngày vội vàng luyện tập trong xưởng, khuya về nhà còn phải ứng phó
với người đàn ông ở nhà, đến thời gian ngồi uống nước cũng không có.
Cũng may chỉ còn 4 ngày nữa, chịu đựng một chút cũng nhanh qua.
Đến ngày biểu diễn, trong hội trường của bộ đội đầy người, tất cả đều là
binh sĩ trong doanh trại, ngồi thành từng hàng thẳng tắp, không nhúc
nhích y hệt như pho tượng thờ. Hàng ghế đầu tiên là các vị thủ trưởng
trong bộ đội cùng với mấy vị cán bộ, thư ký, ông chủ công ty địa phương.
Tiểu phẩm của Hàn Mai được sắp xếp ở vị trí thứ 11, ở phía sau của cả buổi
diễn, vì thế sẽ phải chịu thiệt thòi hơn chút. Đến lúc diễn không biết
mấy vị lãnh đạo kia xem được bao nhiêu, đặc biệt là sắp hết năm, ai biết bọn họ sau đó còn bận rộn cái gì không.
Nhìn các diễn viên khác
trang điểm, mặt đều bị vẽ hồng y hệt đít khỉ, Hàn Mai âm thầm cảm thấy
may mắn, thật may là cô biết ít mẹo hóa trang, có thể tự trang điểm cho
mình, bằng không cũng giống như bọn họ bị vẽ thành đít khỉ rồi.
Hàn Mai từ phía sau màn che, ló đầu ra tìm Triệu Kiến Quốc xem anh ngồi ở
chỗ nào, nhưng tất cả binh sĩ đều mặc một màu quân phục xanh, muốn tìm
một người cụ thể rất khó. Hàn Mai nhìn mãi cũng không thấy anh đâu, đành phải buông tha chạy ra phía sau đọc lời thoại.
Còn một màn múa đơn nữa là đến lượt tiểu phẩm của Hàn Mai, người chủ trì vừa thông báo cho cô chuẩn bị lên sân khấu.
Vai nữ chính là một quân tẩu, một mình ở quê chăm sóc cha mẹ chồng và con
trai ba tuổi. Con trai từ khi ra đời đến giờ cũng chưa từng gặp mặt cha
lần nào, sinh nhật ba tuổi mới có mong ước được nhìn thấy cha. Nữ chính
vì dỗ con trai vui vẻ nên tìm một bức hình nói người trong hình chính là cha, nhưng trên tấm hình kia chỉ có một bóng lưng mặc quân phục, cậu bé cũng không được như ý nguyện, vẫn không thể nhìn mặt cha. Từ đó về sau, hễ cứ nhìn thấy người nào mặc quân phục là cậu bé lại đuổi theo hỏi
người ta có phải cha mình không. Cho đến một ngày, nữ chính dắt con trai đi chợ mua thức ăn, mới quay đầu lại một chút đã không thấy tăm hơi con trai đâu, đến lúc tìm được người thì thấy cậu bé đang lôi kéo một người mặc quân phục kêu ‘Ba’. Người lạ kia bị một tiếng ‘Ba’ làm cho lúng
túng, gãi đầu không biết nên nói cái gì cho phải, thấy mẹ của cậu bé đến liền cười ngây ngốc với cô, suy nghĩ trong chốc lát liền chào cô theo
kiểu quân đội tiêu chuẩn, “Chị dâu, cực khổ rồi.” Nữ chính rốt cuộc vì
năm chữ này mà không nhẫn nhịn được nữa, bật khóc không ngừng, năm ngoái chồng cô đi cứu lũ đã hy sinh rồi, cô vẫn gạt cha mẹ chồng và con trai, không cho mọi người biết, một mình bi thương nín nhịn.
Diễn vai
cậu bé chính là con trai của Lâm Bảo Phong, nhũ danh gọi Tiểu Khải, năm
nay mới ba tuổi, dáng người mập mập rất đáng yêu. Mấy ngày nay Hàn
Mai chơi đùa bồi dưỡng tình cảm với Tiểu Khải đều nghĩ về sau con của
cô và Triệu Kiến Quốc cũng sẽ đáng yêu như thế này đúng không? Lúc diễn
tập, Hàn Mai nhìn cậu bé lôi kéo tay mình kêu mẹ đều có xúc động muốn bế cậu bé về nhà mình nuôi. Chỉ là giả sử cha mẹ Tiểu Khải có đồng ý cho
cô làm thế, Triệu Kiến Quốc cũng sẽ không cho phép. Cuối cùng chỉ có cô
phải chịu khổ, bị người đàn ông có lòng tự ái cực cao kia nhấn xuống
giường sửa chữa, xong chuyện còn bỏ lại cho cô một câu: nhiệm vụ sinh
con tự anh cũng có thể hoàn thành, không cần em nhặt ở bên ngoài về. Chỉ nghĩ lại cảnh đấy cũng làm người ta phát run.
Hàn Mai diễn rất
hay, lột tả được nội tâm giãy giụa của nữ chính, đặc biệt là cảnh khóc
cuối cùng đã đem cả vở kịch đẩy lên cao trào. Tiếng vỗ tay không ngừng
vang lên, tất cả binh sĩ phía dưới đều đứng dậy kính Hàn Mai một quân
lễ, đồng thanh hô lên, “Chị dâu, cực khổ rồi!”, càng làm cho vở kịch
thêm cảm động.
Chào cám ơn xong, Hàn Mai mới đi vào phía sau sân khấu, một nhóm người lập tức vây tới chúc mừng cô.
“Chị Mai Tử, chị diễn thực sự là quá tốt đó! Em ở sau màn che mà cũng khóc này.”
“Mai Tử, cô được đấy! Không nhìn ra cô còn cất giấu ngón này đấy!”
………….
Hàn Mai được khen cũng không kiêu ngạo, ý tứ nói là do kịch bản viết rất tốt mới được như vậy.
“Kịch bản có hay hơn nữa mà không đúng diễn viên cũng không được, nếu như để
“Con……trai…….cha……con…” lên diễn, không biết sẽ diễn thành cái quỷ gì
đâu! Lần này người kia cũng nên chịu phục đi!”
“Cô ta không phục cũng có thể làm gì chứ? Sự thật không phải rõ ràng rồi sao.”
Nói tới chỗ này, mọi người đồng loạt nhìn về phía Tào Thải Ngọc đang đứng
trong góc lắc lắc vạt áo, cả mặt đỏ bừng, không rõ là tức giận hay do
hóa trang. Tào Thải Ngọc vừa định mở miệng ra nói, thì thấy Doanh trưởng Ngô Bân cùng vợ đồng thời là cổ đông số một của xưởng đóng hộp Dương
Vân Tú tươi cười bước tới.
“Đồng chí Hàn Mai, cô diễn thật không
tệ đó! Không nghĩ tới trong nhà máy còn cất giấu nhân tài như cô, mấy vị lãnh đạo ngồi cạnh tôi vừa rồi cũn