
, đối mặt với cầu khẩn trước khi chết của bà, cô chỉ có thể
đồng ý. Nhưng nếu nói ra có thể giúp chồng cô gỡ được nút thắt trong
lòng, không còn dây dưa với quá khứ nữa, cô nguyện ý làm trái với lời
thề.
…………
Cùng Triệu Kiến Quốc trở về từ trên núi đã lâu,
Hàn Mai nấu vài món ăn đơn giản, hai người ăn xong liền nằm trên giường
gạch nghỉ ngơi. Triệu Kiến Quốc vẫn không nói gì, nằm trên giường một
lúc lâu mà mắt vẫn mở nhìn chằm chằm lên nóc nhà.
Hàn Mai thở dài, kề mặt vào trong ngực anh, tìm một tư thế thoải mái rồi nằm trong lòng anh.
“Tại sao còn chưa ngủ? Anh làm ồn đến em à?”
“Không có…… Mẹ cuối cùng còn dặn em ở bên cạnh anh, chăm sóc cho anh thật tốt.”
Nửa ngày không có ai nói chuyện, lúc Hàn Mai sắp ngủ thì Triệu Kiến Quốc lên tiếng.
“Cho tới bây giờ anh cũng chưa từng trách bà. Chỉ là có chút hâm mộ…..”
Không đợi anh nói xong, Hàn Mai liền cắt lời.
“Không cần hâm mộ, anh bây giờ có em…”
Nhìn hầu kết Triệu Kiến Quốc lên xuống vài lần, mắt cũng trở nên ươn ướt,
tay nhỏ bé của Hàn Mai liền theo quần anh chui vào trong.
“Ưm…. Vợ, mau…. Mau dừng lại!”
“Em không muốn,” Hàn Mai ngẩng đầu không nhúc nhích nhìn thẳng vào mắt anh, “Em muốn cho anh ấm áp.”
“Hôm nay không được, anh sẽ không khống chế được….”
“Em không sợ!”
Hàn Mai nói xong tay cũng bắt đầu hành động, đem quần áo trên người cởi
sạch, sau đó lại đem quần áo của Triệu Kiến Quốc lột xuống.
Triệu Kiến Quốc nhìn cô vợ nhỏ của mình, vừa cảm động vừa bất đắc dĩ.
………..
Đêm nay, Hàn Mai không biết mình sống như thế nào, chỉ nhớ rõ ý thức của cô đều trở nên mơ hồ, mệt mỏi một chút sức lực cũng không còn. Nhưng Triệu Kiến Quốc vẫn không ngừng động tác, giống như vĩnh viễn không có kết
thúc. Mồ hôi theo theo ngực anh chảy xuống, dọc theo bắp thịt rơi vào
trên người Hàn Mai, mang theo nhiệt độ nóng bỏng.
……..
Sau khi gió êm sóng lặng, Triệu Kiến Quốc nhìn vợ cả người ướt mồ hôi, tóc
đen tán loạn trên gối, dính vào trên cổ trắng noãn, trên mặt cô vẫn còn
mang theo ửng hồng. Anh nhẹ nhàng hôn vào trán Hàn Mai, xuống giường đi
đến bếp lấy nước ấm lau sạch thân thể cho Hàn Mai, sau đó cũng lau qua
người mình mới trở lại trong chăn.
Trong giấc mộng, Hàn Mai cảm thấy ấm áp, rất tự giác chui vào trong ngực Triệu Kiến Quốc, tay quấn lên cổ anh.
Triệu Kiến Quốc ôm chặt Hàn Mai, vùi mặt vào trong tóc cô.
“Vợ, anh bây giờ chỉ còn có em, sẽ không có khả năng buông ra.”
Nếu như nói Triệu Kiến Quốc đối với Hàn Mai là vừa thấy đã yêu thì không
đúng, hai năm trước lần đầu tiên hai người gặp mặt, Hàn Mai mới mười bảy tuổi mà Triệu Kiến Quốc đã 26 rồi, làm lính cũng đã mười năm. Anh chỉ
là cảm thấy dáng dấp cô gái này thật tốt, sạch sẽ, làm cho người ta cảm
thấy thoải mái. Có chăng cũng chỉ là ấn tượng một lần đó, hai năm sau
này cũng không nhớ tới. Mà đối với lần gặp mặt này, Hàn Mai không có
chút ấn tượng nào, cô cản bản là không chú ý tới người tên Triệu Kiến
Quốc kia.
Trở về xem mắt là do thủ trưởng ra lệnh, lúc ban đầu
Triệu Kiến Quốc mang theo thái độ hoàn thành nhiệm vụ mà đến. Biết cô
gái mà Thạch thúc nói tới chính là cô gái cho anh ấn tượng không tệ năm
đó, Triệu Kiến Quốc mới bắt đầu để ý tới hôn sự của mình.
Sau khi kết hôn mặc dù hai người chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, nhưng
mỗi lần ở chung Triệu Kiến Quốc đều phát hiện ra thêm một điểm mê người
của vợ, cô hiểu chuyện, cô thẹn thùng, cô lệ thuộc vào anh, thậm chí
thỉnh thoảng cô sẽ cố tình gây sự, đùa bỡn với anh. Mỗi lần ở cùng với
vợ thời gian đều trôi qua rất nhanh, coi như không làm cái gì, chỉ cần
ôm cô vào trong ngực, anh cũng cảm thấy thỏa mãn.
Thạch Đầu nói anh lâm vào bể tình rồi nên mới có cảm giác như thế mà thôi….. Hôm sau khi Hàn Mai
tỉnh dậy thì Triệu Kiến Quốc đã rời giường. Cô cảm thấy cả người sảng
khoái, biết là Triệu Kiến Quốc đã giúp mình lau qua thân thể. Người đàn
ông này mặc dù nhìn qua có chút khô khan nhưng lại khiến cô cảm thấy rất thân thiết.
Lần này về nhà, Triệu Kiến Quốc chỉ được phép nghỉ
năm ngày, nguyên thời gian đi đường đã mất khoảng hai ngày rồi, cho nên
chậm nhất là trưa hôm nay anh phải đi.
Mặc dù đã không phải lần
đầu tiên ly biệt, nhưng Hàn Mai vẫn thấy khó chịu trong lòng. Triệu Kiến Quốc thấy vợ như vậy cũng cực kì đau lòng, ôm cô an ủi, “Vợ, cũng nhanh thôi! Không tới hai tháng nữa là chúng ta gặp nhau rồi. Em ở nhà thu
thập chút đồ, không thì về nhà mẹ ở mấy ngày cũng được, đến lúc đó chỉ
cần chờ thư của anh là đi. Đúng rồi, em nhớ bảo Thạch Đầu mua vé sớm một chút, mua vé giường nằm ấy, đừng mua vé ghế cứng giống lần trước. Hai
ngày đi tàu cũng dài, em chớ tự làm khổ mình. Em thấy không sao nhưng mà anh đau lòng! Nếu không mua được vé ngày hôm đó cũng không có việc gì,
lên đường muộn hai ngày cũng được. Mà thôi, cứ để anh trực tiếp nói với
Thạch Đầu vậy.”
“Em biết rồi, em cũng không phải trẻ con, sẽ tự
biết chăm sóc mình thật tốt. Anh đến ga tàu trước đi, đi đường cẩn thận, đến nơi rồi nhớ gửi thư cho em.” Hàn Mai không muốn để anh lo lắng, cho nên tận lực buông lỏng tâm tình của mình, c