
ơn so với dự đoán trước đó, nhưng người ta vừa mở miệng chính là
một vạn hai đó, một lúc lại có thể kiếm được nhiều tiền như vậy. Nhưng
trong lòng Thạch Đầu vẫn có điểm hoài nghi, không có lợi người ta đưa ra giá cao như vậy làm gì, vẫn nên nói với Hàn Mai rồi mới quyết định.
“Bây giờ anh ta đang ở đâu?”
“Tôi đã mời anh ta tới ngồi trong một gian phòng bao rồi.”
Hàn Mai cởi tạp dề ra, đi tới gian phòng bao đầu tiên.
Hàn Mai đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy khuôn mặt đến chết cô cũng không quên
được kia chỉ cảm thấy cả người lạnh toát. Người này không phải ai khác,
chính là người chồng thứ hai của cô trong kiếp trước - Lý Khải Dân.
Lý Khải Dân mặc áo sơ mi trắng, đeo một cặp kính gọng kim loại, một bộ
dạng thư sinh văn vẻ, kiếp trước cô chính là thua bởi bộ dáng này của
hắn.
Hàn Mai trong lòng không ngừng nhắc nhở bản thân không phải
sợ, không được sợ, kiếp này cô cùng tiện nam nhân này sẽ không bao giờ
có bất kỳ quan hệ nào nữa. Cô bình ổn tinh thần, đi vào phòng ngồi xuống vị trí đối diện hỏi, “Là anh muốn mua lại cửa tiệm?”
Từ khi Hàn
Mai bước vào phòng, tầm mắt Lý Khải Dân chưa từng rời khỏi cô, thấy cô
trực tiếp ngồi xuống đối diện, loại khí thế này không phải người phụ nữ
nông thôn nào cũng có. Cô không những là mỹ nữ mà còn là mỹ nữ có đầu óc thông minh, phụ nữ như vậy thật không dễ giải quyết a. Nhưng hắn thích
những chuyện có tính khiêu chiến, bao gồm cả chuyện khiêu chiến người
phụ nữ này!
“Tôi cũng không nói nhiều, giá là một vạn hai. Cô chỉ cần trả lời được hay không được?” Lý Khải Dân bắt chéo hai chân, nhàn
nhã nói.
“Không được.” Hàn Mai không hề nghĩ ngợi lập tức trả lại hắn hai chữ.
“A! Tại sao? Hay là cô còn có điều kiện gì, nói ra chúng ta cùng thương lượng.”
“Năm vạn. Tiệm này liền bán cho anh.” Hàn Mai cố ý đưa ra giá cao, chính là
không muốn cùng tên đàn ông trước mặt này có bất kì dây dưa nào.
“Cô đây không phải là dùng công phu sư tử ngoạm sao? Cái tiệm ăn này mà cũng đáng năm vạn?”
“Tôi cũng không nói nhiều, giá là năm vạn, có được hay không anh chỉ cần trả lời một tiếng.”
Lý Khải Dân trầm mặc hồi lâu cười nói, “Có ý tứ, chúng ta kết giao bằng
hữu đi! Nếu cô thay đổi chủ ý nhớ liên lạc với tôi.” Nói xong liền xé
một tờ giấy viết lại phương thức liên lạc đưa cho Hàn Mai.
Hàn Mai trong lòng buông lỏng, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi cầm tờ giấy trên bàn xé nhỏ.
Ngày hôm sau Hàn Mai đổ bệnh, nằm trên giường không dậy nổi. Lúc này cô cảm
thấy đặc biệt cô đơn, nếu như có Triệu Kiến Quốc ở bên cạnh thì thật là
tốt, cô rất nhớ cảm giác ấm áp khi được anh ôm trong ngực
Thạch
Đầu và Tiểu Thúy thấy đã đến thời gian đi lên trấn mà Hàn Mai vẫn chưa
ra liền đi gõ cửa. Thạch Đầu gõ nửa ngày cũng không thấy ai ra mở cửa,
trong lòng nóng nảy, không phải là xảy ra chuyện gì chứ? Nếu thật sự xảy ra chuyện, Triệu Kiến Quốc sẽ hận chết anh, vội vàng nhảy qua tường rào nhà mình, mở cổng nhà Hàn Mai, đỡ Tiểu Thúy cùng đi vào.
Tiểu
Thúy thấy Hàn Mai nằm im trên giường không nhúc nhích, sợ hết hồn, đi
lên phía trước thấy Hàn Mai một đầu mồ hôi, đưa tay sờ trán cô chỉ thấy
nóng hầm hập. Tiểu Thúy lập tức mặc thêm quần áo cho Hàn Mai, kêu Thạch
Đầu vào, hai người vội vàng đưa Hàn Mai đến phòng khám gần nhất.
Hàn Mai tiêm xong, uống thuốc, cảm thấy tốt hơn nhiều liền về nhà nghỉ ngơi tiếp. Thạch Đầu cùng Tiểu Thúy đi đến cửa tiệm, trước khi đi còn dặn
thím Thạch buổi trưa nấu cháo cho Hàn Mai.
Nghỉ ngơi hai ngày
cuối cùng Hàn Mai cũng khỏi ốm. Hiện tại cái gì cô cũng không muốn, chỉ
muốn gặp Triệu Kiến Quốc, trong lòng đặc biệt lo lắng, nhất định phải
gặp được anh. “Không cần…. Anh buông tôi ra……. Buông ra…….”
“Thả em ra làm sao anh chịu được! Em vẫn là nên đi theo anh đi! Triệu Kiến
Quốc làm lính, quanh năm suốt tháng cũng không về nhà được mấy lần. Một
mình em ở nhà, có đàn ông cũng như không có, cuộc sống trôi qua như quả
phụ, em làm sao phải khổ như thế?”
“Không cần, van cầu anh…. Buông tôi ra……”
“Mai Tử, anh thật lòng thích em. Đi theo anh, bảo đảm em mỗi ngày đều được
ăn ngon, như thế tốt hơn là cả ngày phải ở nhà chịu đựng cô em chồng kia đúng không? Tên đàn ông của em còn không bằng một ngón tay anh, em sống khổ như vậy còn chưa đủ hay sao? Ừ… Suy nghĩ kỹ một chút đi…..”
“Không cần…….”
“Đi theo anh đi! Triệu Kiến Quốc là một lão già, làm sao biết được trong
lòng em nghĩ gì, muốn cái gì? Hắn nào có hiểu em như anh?”
………
“Không cần……….”
Hàn Mai bị sợ tỉnh, cả người toát mồ hôi lạnh.
“Gâu! Gâu!” Cầu Cầu nằm ở cạnh giường nghe được động tĩnh, hướng Hàn Mai sủa hai tiếng.
“Không có việc gì, Cầu Cầu.”
Lại là giấc mơ này. Hàn Mai ngồi dậy ôm hai chân co rút thành một cục, không ngủ được nữa.
Kiếp trước lần đầu tiên cô ở cùng Lý Khải Dân thật ra là bị cưỡng bách.
Ngày đó đến thời gian tan việc, những người khác đều trở về ký túc xá hết,
chỉ còn cô hơi bị váng đầu nên mới ngồi trong phòng nghỉ ngơi của xưởng
uống một chút nước nóng.
Lý Khải Dân không biết đi vào từ lúc
nào, từ phía sau ôm thật chặt ép cô xuống bàn. Lúc ấy không biết vì sao
toàn th