
công nhân ở nhà máy thuốc lá trên trấn, ít tiếp xúc cùng đám
người nhà chồng, tình huống mới hơi cải thiện. Cũng chính lúc đó Hàn Mai mới quen biết phó trưởng xưởng Lý Khải Dân, phạm vào lỗi lầm cả đời cô
cũng không thể tha thứ cho chính mình.
Nghĩ tới đây, Hàn Mai đã
lệ rơi đầy mặt, cô hối hận, từ khi thấy người đàn ông kia khổ sở rơi
nước mắt, cô liền hối hận, nhưng cũng không thể trở về được nữa…
Sẽ nhanh thôi, những thứ khiến cô cả đời này thống khổ và hối hận sẽ kết thúc… “Tôi đây đã tạo cái nghiệt gì a, con gái đang êm đẹp lại bị người ta chà đạp thành ra như vậy, sau này làm sao tìm được chồng a…”
“Bà thôi đi, khóc, khóc chết cũng không được cái rắm gì, con gái còn chưa có chết đâu, bà đã ở chỗ này phàn nàn rồi hả?”
“Đều tại ông, cái lão già này tạo nghiệt, tôi đã nói điều kiện của tiểu tử
nhà họ Dương kia không tệ, xứng với con gái chúng ta, còn không phải là ông làm cho người ta chạy mất sao. Con gái chúng ta giờ không ai thèm
lấy còn có thể trách ai, ông nói xem?”
“Dù sao con gái tôi cũng sẽ tìm được người tốt, bà lo lắng cái gì, còn không mau đi xem con gái đã tỉnh chưa.”
Không thể nào… làm sao sẽ nghe được giọng nói của cha mẹ? Cha mẹ chắc chắn sẽ không tha thứ cho cô, hai người cũng không biết chuyện cô nằm viện. Hàn Mai cố gắng mở mắt, chỉ thấy màn màu trắng gạo giắt trên thành giường,
gần cửa sổ bày một chiếc bàn vuông đơn giản, một cái rương lớn để cạnh
góc tường. Chuyện gì xảy ra? Đây không phải là phòng của cô trước khi
lấy chồng sao? Hàn Mai cố gắng nhớ lại, chỉ nhớ rõ mình dùng dao cắt đứt động mạch trên tay, máu chảy đầy đất, trí nhớ tới đây liền trống rỗng.
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Lúc này cửa phòng bị đẩy ra, mẹ Hàn đi
vào.
“Mai Tử, con tỉnh rồi hả? Con mà không tỉnh lại, mẹ cũng
không nghĩ sống nữa. Con gái a, có phải con đã nghe thấy mọi người bàn
tán rồi không? Mẹ cũng biết gặp phải chuyện này người nào cũng đều không muốn sống, nhưng con gái chúng ta xinh đẹp như thế này, không sợ sẽ
không tìm được người nào hợp ý nha.” Mẹ Hàn thật sự là bị con gái dọa
sợ, tự giam mình trong phòng hai ngày không ăn không uống, khóc không
ngừng, ai khuyên đều vô dụng. Nào có cô nương nào chống lại được giày vò như vậy, đây không phải là muốn cái mạng già của bà sao?
Hàn Mai mắt đầy nước, cô về nhà mình sao? Cha mẹ chịu tha thứ cho cô sao? Không đúng, mẹ cô sao có thể trẻ như vậy được?
“Đói bụng không? Con chờ, mẹ đi làm cho con chén cháo”. Mẹ cô nói qua liền vội vã đi ra ngoài.
Hiện tại Hàn Mai có thể khẳng định là cô sống lại, trở lại thời điểm trước
khi kết hôn cùng Triệu Kiến Quốc. Hàn Mai ở trên giường suy nghĩ rất
nhiều, mặc kệ nguyên nhân gì, lần này trở lại, nhất định không cần giống kiếp trước, cô muốn quý trọng thật tốt những mất mát trong kiếp trước.
Hiện tại phải là lúc cô nghe được lời mọi người trong thôn đồn đại, tức giận té xỉu trong phòng. Bây giờ suy nghĩ một chút, khi đó cô thật là ngây
thơ, người khác thích nói cái gì thì nói, cô có thể bị mất một miếng
thịt trên người sao? Giờ là hai mươi mốt tháng chạp, nhớ kiếp trước, ba
ngày sau cha cô đột nhiên tuyên bố hôn sự của cô và Triệu Kiến Quốc.
Trước đó, thậm chí cô còn chưa gặp qua Triệu Kiến Quốc. Nói đến thái độ
của cha khi xử lý hôn sự của cô, đích xác là rất kỳ quái. Kiếp trước cô
mơ hồ liền gả đi, căn bản là không muốn, bây giờ nghĩ lại chuyện này
thật đúng là đáng giá. Lấy điều kiện của cô, mặc dù xuất thân không phải rất tốt, so ra còn kém con gái trong trấn, nhưng chỉ bằng diện mạo của
cô ở huyện Triệu cũng không có mấy người có thể vượt qua. Hy vọng được
gả đến trong thành phố là không lớn, nhưng nói đến trấn trên lại dư dả,
hơn nữa mà nói trấn trên cũng được mấy nhà tốt. Nếu như thực sự đến trấn trên, vậy cũng coi là gả cho đám tốt.
Nhưng cha cô đã người đuổi đi rồi, cuối cùng không có biện pháp nào nữa mới gả cô cho con riêng
của nhà họ Trần, Triệu Kiến Quốc, tuổi đã lớn, dáng dấp lại vừa đen vừa
xấu. Mặc dù danh tiếng của cô bị phá hư, nhưng muốn tìm một người có
điều kiện tốt hơn Triệu Kiến Quốc cũng không phải là không thể nào. Bây
giờ nghĩ lại, tựa hồ là cha cô cố ý đem những người làm mai kia đuổi đi, hơn nữa cha đối với con rể là Triệu Kiến Quốc hết sức hài lòng, vừa mới bắt đầu cũng rất đồng ý gả cô cho Triệu Kiến Quốc. Dễ dàng nhìn ra cha
cô rất tốt với Triệu Kiến Quốc, kể cả khi cô đã kết hôn cùng Triệu Kiến
Quốc được năm năm. Mỗi lần Triệu Kiến Quốc tới nhà, mặt mũi cha đều tràn đầy tươi cười, hơn nữa còn ý vị muốn cô chăm sóc chồng thật tốt, thậm
chí khi cô cùng Triều Kiến Quốc ly hôn cha liền đoạn tuyệt quan hệ với
cô. Hồi tưởng lại, cô có phần cảm thấy cha không chịu tha thứ cho cô
không phải bởi vì cô lấy tiền cưới hỏi của anh trai bỏ trốn, mà là bởi
vì cô phản bội Triệu Kiến Quốc. Nhưng không biết tại sao cha cô lại đối
tốt với Triệu Kiến Quốc như vậy? Hiện tại điều duy nhất có thể xác định
là cha và Triệu Kiến Quốc nhất định có quan hệ bất thường.
Ba
ngày sau, quả nhiên cha Hàn từ bên ngoài trở về liền tuyên bố hôn sự của Hàn Mai cùng Triệu K