
đầu đầy tóc trắng, phải chịu đựng ốm đau
hành hạ, sắp sửa rời xa nhân thế. Cậu nói xem, nếu như trước khi chết,
anh ta thành tâm sám hối thì có được tha thứ không?”
Ngay từ lúc
chuyện xưa bắt đầu không lâu, Triệu Kiến Quốc đã đoán được nhân vật
trong đó là ai, càng nghe đến phía sau, trong lòng anh càng quay cuồng,
sức lực nắm tay càng lớn hơn, cho đến khi Hàn Mai không nhịn được nữa
kêu đau thành tiếng, anh mới giật mình, dần dần giảm lực. Thấy Cao lão
tiên sinh vẫn dùng ánh mắt khát vọng nhìn mình chằm chằm, anh cười lạnh, nói, “Có thể tha thứ hay không phải chờ đến lúc ông xuống hoàng thổ mới biết được!” Sau đó thì không nói gì nữa, lôi kéo Hàn Mai đi ra cửa.
Hàn Mai gấp gáp theo sát bước chân của Triệu Kiến Quốc, sau lưng lại truyền tới một hồi ho khan dồn dập….. Sải chân của Triệu Kiến Quốc rất lớn, tốc độ bước đi lại nhanh, Hàn Mai cơ hồ là phải chạy mới theo kịp anh.
Xuống đến phòng khách ở dưới lầu, Lục Hạo thấy Triệu Kiến Quốc mặt mày xanh
mét, kéo tay Hàn Mai đi ra ngoài, còn tưởng rằng là hai bên xảy ra xung
đột. Bọn anh chỉ có hai người, còn thêm Hàn Mai là phụ nữ nữa, nếu như
đánh nhau thật thì sẽ phải chịu thiệt, Lục Hạo suy tính xong liền vội
vàng đi theo, rời khỏi nơi này trước đã rồi nói.
Đến cửa, Triệu Kiến Quốc trực tiếp trèo lên xe việt dã, từ đầu đến cuối không nói câu nào, ánh mắt lạnh lẽo dọa người.
Lục Hạo vốn định hỏi xem đã xảy ra chuyện gì nhưng thấy dáng vẻ muốn ăn
thịt người của Triệu Kiến Quốc thì tê dại cả người, không dám mở miệng
ra hỏi nữa, đành phải đưa mắt nhìn Hàn Mai.
Sau khi ra ngoài, Hàn Mai liền theo Triệu Kiến Quốc lên xe, cô có nhìn thấy ánh mắt hỏi thăm
của Lục Hạo, nhưng cô cũng không biết giải thích ra sao, không thể làm
gì khác hơn là lắc đầu với Lục Hạo, sau đó thì im lặng.
Triệu
Kiến Quốc chờ Hàn Mai lên xe xong liền nổ máy, bởi vì Hàn Mai bị say xe
nên mỗi lần cô ở trên xe, Triệu Kiến Quốc sẽ cố gắng lái chậm hết sức có thể, lần này dĩ nhiên cũng không ngoại lệ.
Hành động của anh
khiến Hàn Mai rất cảm động, cô biết trong lòng Triệu Kiến Quốc lúc này
rất khó chịu, nhưng cho dù anh có khó chịu thì vẫn luôn nhớ đến cô. Có
người đàn ông cả đời sẽ không vì bạn mà làm ra chuyện oanh liệt nào,
nhưng lại vì bạn mà làm rất nhiều việc mà người khác không hề chú ý, có
lúc là chuyện nhỏ mà ngay cả bản thân bạn cũng bỏ qua nhưng người đó lại luôn đặt ở trong lòng. Đối với Hàn Mai mà nói, như vậy đã là quá đủ
rồi. Sống lại một đời, cô sẽ không theo đuổi thứ tình yêu không thiết
thực giống kiếp trước nữa, cuộc sống bình an, ấm áp như bây giờ mới là
điều cô mong muốn.
Chốc lát sau, xe đã vững vàng chạy trên đường
núi, dọc theo đường đi, Triệu Kiến Quốc cũng không nói lời nào, nét mặt
không thay đổi, hai mắt nhìn thẳng phía trước, chuyên tâm lái xe.
Hàn Mai không nói ra khỏi miệng nhưng trong lòng lại rất lo lắng.
Đến bộ đội, Triệu Kiến Quốc lái xe thẳng đến dưới lầu.
Hàn Mai xuống xe liền chuẩn bị lên lầu, nhưng lại không thấy Triệu Kiến
Quốc đi tới, cô quay đầu lại thì thấy anh vẫn đang đứng tựa vào cửa xe.
“Em đi lên trước đi!” Thấy Hàn Mai nhìn mình, Triệu Kiến Quốc nói.
Mặc dù, giờ phút này, Hàn Mai rất muốn ở bên cạnh anh nhưng cô biết lúc này tốt nhất là cho anh không gian riêng, để anh yên lặng một chút. Hàn Mai thấy xung quanh không có ai, chạy thật nhanh tới bên cạnh Triệu Kiến
Quốc, nhón chân hôn lên khóe môi anh, “Vâng, em và bọn trẻ chờ anh ở
nhà, anh về sớm một chút!”
“Ừ”
Nhận được câu trả lời của Triệu Kiến Quốc, Hàn Mai không nói thêm gì nữa, lên lầu tìm Lưu Anh.
Lưu Anh cho Tiểu Lôi ăn xong, chơi được một lát thì con bé ngủ thiếp đi,
còn Tiểu Nghị lại rất có tinh thần, lúc Hàn Mai mở cửa đi vào thì con
trai của cô đang nằm trên giường lật tới lật lui, Bình Bình thì gãi ngứa trên bụng thằng bé, chọc cho thằng bé cười khanh khách không ngừng, tay nhỏ bé mập mạp nắm thành đấm quơ múa trên không trung.
Lúc được
ba tháng, tiểu tử kia nằm trên giường lớn của cha mẹ lật người rất mạnh
mẽ, từ đó liền yêu thích loại vận động này, chỉ cần đặt thằng bé lên
giường là nó liền bắt đầu lật. Mới đầu là lật sang bên trái, sau đó mới
lật sang bên phải, về sau lá gan càng lúc càng lúc, có lúc Hàn Mai bế
Tiểu Lôi vào bếp rót nước, sợ thằng bé không cẩn thận ngã xuống sàn nên
cô dùng chăn và gối đầu chặn quanh giường, nhưng cô vừa mới đi tới cửa
đã nghe thấy một tiếng “Bịch” vang lên sau lưng, quay đầu nhìn lại thì
cả người cả chăn đều rơi hết xuống đất. Hàn Mai vội vàng đặt con gái
xuống giường nhỏ, chạy tới kiểm tra xem tiểu tử kia có bị thương không.
Thấy trên trán con trai sưng lên một cục lớn, Hàn Mai đau lòng gần chết, hận không thể ngã thay cho thằng bé. Thế nhưng người bạn nhỏ Triệu Hàm
Nghị lại không thấy chuyện này có chút quan trọng nào, lúc vừa ngã thì
có khóc lên hai tiếng, chờ Hàn ôm rồi thì lại bắt đầu lật trái lật phải. Hàn Mai thấy con trai không để ý đến cục u trên trán mà khí thế ngất
trời chơi đùa thì không khỏi hoài nghi vừa nãy nó khóc hai tiếng có phải là không phải là vì đau mà là bởi vì lầ